
hút, ôn hòa nói: “Tam
thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ sau khi về nhà lại tìm người tốt mà gả, hảo
hảo sống đi. Bảo trọng.”
Nói xong, Ngọc Trúc cũng đi rồi.
Cận Liễu Liễu cảm thấy trong lòng dường như là bị một cái gì đó không rõ
rơi vào, đắng cay mặn nhạt toàn bộ đều cảm thấy, nàng vuốt ngực một hồi
lâu vẫn đứng bất động.
Cũng không hiểu được qua bao lâu, Cổ gia
người ngã ngựa đổ dần dần yên tĩnh trở lại, bọn hạ nhân nên đi đều đi
rồi, Cận Liễu Liễu đã được tiểu Liên trợ giúp thu thập vài đồ vật nặng
theo dòng người đi tới cửa sau.
Tiểu Liên lau nước mắt bảo nàng nhất định phải cẩn thận, tiếp theo tất cả đi theo đại quản sự.
Cận Liễu Liễu nhìn bầu trời đầy mây, kinh ngạc đi về phương hướng nhà mình.
Nàng vừa đi được một chút, mặt trời lộ ra diện mạo, Cận Liễu Liễu cũng đi
tới cửa thôn, xa xa trông thấy hướng nhà mình bóc ra từng đợt từng đợt
khói bếp, nàng bỗng nhiên hưng phấn chạy nhanh.
Đã mấy tháng rồi? Mấy tháng không gặp cha mẹ ?
Khoác bọc đồ lớn trên vai, nàng cũng không quản có nặng hay không nhanh chân chạy một mạch.
Một hơi chạy vội tới của sân nhà, nàng vội vã đẩy mạnh cửa kêu: “Phụ thân! Mẫu thân! Ta đã về rồi!”
Cận gia tẩu tử đang ở nhà bếp nhóm lửa nấu cơm, đột nhiên nghe thấy thanh
âm Cận Liễu Liễu, hoảng sợ bỏ việc chạy ra ngoài, thấy khuê nữ khoác
trên vai túi lớn túi nhỏ đứng ở trong sân nhìn cười mình.
Cận gia tẩu tử hai mắt đỏ lên, vội vã ôm lấy Cận Liễu Liễu: “Liễu Liễu a! Ngươi đã trở lại a? Ta với cha ngươi, đều nhớ ngươi đến phát bệnh a! Để cho
nương nhìn một cái xem con có béo lên chút nào không.”
Mẫu tử hai người đứng ở trong sân khóc khóc cười cười nói một hồi, cận gia tẩu tử
thấy Cận Liễu Liễu cao hơn cũng béo lên một chút, sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, cả người đều xinh đẹp hơn, nhất thời hỉ thượng đuôi lông mày.
“Liễu Liễu! Liễu Liễu! Ngươi như thế nào đã trở lại?” thanh âm cha Cận Liễu Liễu bỗng nhiên từ trong phòng truyền đi ra.
Cận gia tẩu tử lau nước mắt, cười nói: “Mau vào đi để cha ngươi nhìn một cái, cha ngươi mỗi ngày đều nhớ thương ngươi đâu.” Nghe thấy cha nàng
gọi nàng. Cận Liễu Liễu lập tức đem hành lý đặt xuống hiên nhà, vui vẻ
chạy vào trong phòng cha mẹ, đã thấy cha nàng ngồi tựa vào đầu giường,
tinh thần hiển nhiên là so với trước khi nàng rời nhà tốt hơn rất nhiều, nhất thời cao hứng nhảy lên.
“Cha, ta đã trở về. Thân mình người tốt hơn chưa?”
Sắc mặt gầy yếu vàng như nến của cha nàng hiện lên nét vui mừng. Nhìn thấy
nữ nhi trở về, hắn tất nhiên là vui vô cùng nhưng nghĩ một chút, lại
nghiêm túc hỏi: “Ngươi làm sao có thể trở về một mình?”
Dựa theo
đạo lý, Cận Liễu Liễu đã trở thành một di nương nhà giàu. Cho dù là về
nhà mẹ đẻ chơi một lát cũng sẽ có vài nô bộc hầu hạ ngồi kiệu nhỏ trở
về. Như thế nào cũng không có khả năng tại thời khắc sớm như vậy, một
mình nàng cõng bao lớn bao nhỏ tiêu sái trở về.
Không đợi Cận
Liễu Liễu trả lời, nàng cha bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ: “Ngươi sẽ không phải là bị Cổ gia đuổi trở lại đi!”
Cận gia tẩu tử đang bưng một chén nước đường đỏ đi vào trong phòng, nghĩ
rằng cho khuê nữ vất vả đi về từ sáng sớm uống. Vừa nghe cha đứa nhỏ nói cái gì đã bị Cổ gia đuổi trở lại, nàng nhất thời cả kinh. Một cái chén
lớn thô “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.
“Liễu Liễu oa, ngươi làm sao có thể đã bị đuổi trở lại? Ngươi có phải hay
không làm sai chuyện gì? Hay là bọn họ làm gì đối với ngươi ?” Cận gia
tẩu tử khóc sướt mướt liền tiến vào vài bước, ôm cổ Cận Liễu Liễu.
Cha đứa nhỏ thật ra còn rất trấn định, khiển trách: “Sáng tinh mơ khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì? Muốn cho hàng xóm nghe thấy chê cười
sao?! Ngươi trước đừng ôm nàng khóc, để nàng đem sự việc nói rõ ràng ,
nếu thực là chúng ta giáo nữ vô phương, tự nên đi Cổ gia thỉnh tội!”
Cận gia tẩu tử thấy phu quân mình nói nghiêm khắc, nhất thời cũng dừng khóc. Hai người mở to hai mắt nhìn Cận Liễu Liễu.
Cận Liễu Liễu thấy cha mẹ hai người như là thực mất hứng, lại không hiểu
chuyện gì xảy ra, trong lòng nổi lên suy nghĩ, chớ không phải là nàng
làm sai chuyện gì?
Vì thế bèn giấu chuyện mình ở Cổ gia chịu khổ
cùng với chuyện với Nhị Ngưu kia đi không nói, liền đem chuyện Cổ gia
đêm qua ra nói cho cha mẹ.
Cha nàng nghe nàng đem sự tình nói
ngọn nguồn từ đầu đến cuối. Sắc mặt lại là đại biến: “Vậy Cổ lão gia lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều a. Từ khi ngươi vào Cổ phủ, ta vẫn lưu tâm
cùng Hàn phu tử trấn trên hỏi thăm thế cục trong triều. Hàn phu tử có
cháu ngoại trai ở kinh thành làm quan. Hắn từng nói cùng ta, công công
nhà ngươi là thuộc phái của thái tử, cùng tam hoàng tử đảng xưa nay bất
hòa. Lần này liên lụy thật rộng… Sợ là cùng tam hoàng tử kia không thoát được can hệ.Ai! từ xưa đến nay đế vương vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vốn là đạp lên bạch cốt dày đặc, cùng tầng tầng oan khuất mà lên ngôi.
Ta nếu sớm biết Cổ gia hắn có liên quan với chuyện tranh quyền đoạt vị,
cho dù là bệnh sắp chết cũng tuyệt sẽ không cho ngươi tiến vào gia môn
hắn.”
Cận Liễu Liễu t