
ô có cơ hội trốn thoát khỏi đây. Không thể tưởng tượng được, ý định chỉ mới nhen nhóm, chân vừa bước đi được vài bước thì anh cất giọng lạnh lùng nói: “Cô dám bước ra khỏi căn phòng này nửa bước thử xem!”
Nghe được những lời ấy, Băng Vũ bất giác sợ hãi lui lại phía sau hai bước, sau đó trở lại bên giường. Bằng trực giác của mình cô biết không nên khiêu khích anh, với khả năng của anh thì chuyện gì anh cũng có thể làm!
* * * * * * * * * * *
Trong giấc mơ…………
Băng Vũ thấy cô nói với Trần Lăng, cô đã gặp một ông chủ có ngoại hình cực kì giống anh, nhưng tính cách của anh ta thì hoàn toàn kém xa anh. Sau đó cô không ngại phiền toái mà hỏi anh có khỏe không??? Có hạnh phúc không??
Trằn Lăng nở nụ cười bình thản với cô, ngón tay ấm áp lau đi những giọt lệ trên khóe mắt cô, nhẹ nhàng vỗ về cô, dùng âm thanh khàn khàn của anh nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay em ra…”
Giấc mơ như vậy, cô đã mơ thấy rất nhiều, nhưng không biết vì sao tối nay lại chân thật đến thế.
Sáng sớm, ca khúc ‘Dũng khí’ vang lên khắp phòng, Băng Vũ trong cơn mơ màng ngồi dậy tìm di động của mình.
Cô xoa xoa mắt, đột nhiên phát hiện Lâm Quân Dật đang ngồi xổm trên mặt đất, nửa người trên dựa vào giường, có vẻ như anh đang ngủ.
Nói thật, nhìn vị trí mà anh đang ngủ đã là không mấy thích hợp, nhìn luôn tư thế ngủ của anh thật sự là không nói nên lời.
Đầu anh gối trên cánh tay phải, vài sợi tóc tùy ý xõa trên gương mặt thanh tú, hơi thở đều đều, lông mi dài khẽ rung rung, không nhìn ra một chút dấu hiệu ‘ác ma’ nào của đêm qua cả.
Băng Vũ không khỏi hoài nghi, không biết có chút khả năng nào là anh ta bị tâm thần phân liệt không nữa! Ban ngày thì tao nhã như hoàng tử, buổi tối thì lại là một ác ma chính hiệu……
Tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên, Băng Vũ cũng không rảnh để tự hỏi coi tại sao anh ta lại ngủ ngay chỗ này nữa. Cô nhanh chóng xuống giường lần mò tìm chiếc điện thoại.
“Dương…..” cô cố gắng nói chuyện với người trong điện thoại bằng âm giọng nhỏ nhất: “Alo!”.
Vì không muốn đánh thức Lâm Quân Dật, Băng Vũ quyết định đi vào nhà vệ sinh tiếp tục cuộc điện thoại với Liễu Dương.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Liễu Dương đi kèm với tiếng cười sang sảng: “Cô bé lọ lem của tôi, không biết với việc suốt đêm qua cậu không về tớ nên an ủi hay là chúc mừng đây?”
“Tớ đang ở….. tăng ca.” cô không muốn lừa Liễu Dương, chỉ là không biết nên giải thích thế nào. Cô cùng với sếp mình cô nam quả nữ ở chung một phòng, muốn người khác không suy diễn quả thật là khó.
“Sếp của cậu hơi quá đáng đấy, cậu nên yêu cầu anh ta tăng tiền lương đi.”
“Tư Tư ngoan không?”
“Rất ngoan, chỉ là hôm qua nó nói nhớ cậu…. thôi không nói nữa, tớ đưa con bé đi nhà trẻ đây.”
Cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng trở về phòng thì phát hiện Lâm Quân Dật đã tỉnh, anh đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
Trong làn khói thuốc mơ hồ, cô phát hiện thấy ánh mắt anh có nét ưu tư, phiền muộn. Cô nghĩ những người như anh vốn không biết đến “cuộc sống khó khăn” là gì, được sinh ra trong gia đình giàu có căn bản là chẳng bao giờ có những điều phiền muộn chứ, xem ra cô đã nghĩ sai rồi.
Trên mặt anh lúc này mang đậm vẻ mệt mỏi, u buồn và bất lực.
Thấy Băng Vũ bước ra, anh nhìn cô cười lạnh lùng rồi nói: “Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tin công việc của một trợ lý thư kí lại cần phải tăng ca suốt đêm đâu.”
“Chẳng lẽ tôi nói tôi bị ông chủ giam lỏng trong nhà ông ta? Nếu là tôi, tôi cũng tuyệt đối không tin trên đời lại có loại ông chủ biến thái như thế, vô duyên vô cớ lại đem thư kí giam lỏng trong nhà.”
Phản ứng lại lời nói của cô không phải là sự tức giận mà tự nhiên lại là một nụ cười, anh đứng lên và đi về phía cô: “Nhanh như vậy mà cô đã hiểu tôi rồi, tâm lí tôi cực kì biến thái ư, cũng đã có nhiều người nói cho tôi biết rồi.”
Băng Vũ có chút sợ hãi lui về sau một bước, trong lòng cô thầm cầu nguyện là anh ta nói đùa, nụ cười trên gương mặt anh ngày càng trở nên quái dị, khoảng cách của anh và cô càng lúc càng gần...
Khi anh và cô chỉ còn cách nhau có một bước, lòng cô đang dâng lên nỗi sợ hãi thì anh lại bước xéo qua người cô, đi đến bên tủ mở ngăn tủ lấy ra một bộ váy rồi quẳng lên sofa.
“Thay quần áo đi làm.”
Trải qua kinh nghiệm đêm qua, Băng Vũ nhanh chóng nhặt lấy quần áo chạy vội vào toilet.
Bộ váy này cũng mới tinh, cũng giống như chiếc áo ngủ tối qua anh đưa cho cô, cả thảy đều vẫn còn nguyên nhãn hiệu, hơn nữa bộ váy hoàn toàn vừa khít với người của Băng Vũ.
Không thể tưởng tượng được một người đàn ông sống một mình lại có nhiều quần áo phụ nữ như thế, của vị hôn thê anh ta sao??? Nhưng chẳng phải vị hôn thê của anh ta đang học MBA ở Mĩ sao??? Chẳng lẽ lời đồn đại là sai sự thật!
Mặc kệ người ta nói như thế nào, đàn ông thời buổi này mà có thể dừng cương trước vực thẳm như thế cũng không đến mức quá xấu xa. Còn loại đàn ông mà hiểu được thế nào là chung thủy với người phụ nữ của mình đã gần như không thể tìm ra nữa rồi.
Trừ bỏ việc thần kinh có vấn đề ra thì xem ra anh ta vẫn là mẫu đàn ông lý tưởng…..
* * * * * * * * * * * * * *
Để trán