
Bạn Dương Na về rồi sao?”
Bàn tay của cô đang nắm chặt dấu sau lưng không ngừng run lên, cô không có cách nào làm giảm bớt sức nóng trên gương mặt ửng hồng, sắp lâm vào tình trạng quẫn bách. Kết quả là càng không thể tin được phản ứng của anh lại còn khác thường hơn cô.
Anh đột nhiên đứng bật dậy, nói rất nhanh: “Cô ấy đã về rồi!”
Bởi vì anh vội vàng đứng lên nên đụng vào quyển sách trên bàn làm nó rơi xuống đất. Anh ngay lập tức cúi người xuống để nhặt quyển sách thì cánh tay lại va vào góc bàn, những đường nét trên gương mặt anh tuấn đều nhăn lại và hiện rõ một chữ “đau”…
Trong khoảnh khắc đó, Băng Vũ không hiểu vì sao cũng cùng một lúc liền cảm nhận được sự đớn trên cánh tay mình.
“Cám ơn!” Cô không thể bỏ đi cũng không dám mở miệng nói chuyện với anh.
Khi cô không thể tìm đề tài nào để trò chuyện đành xoay người định rời đi thì nghe thấy anh gọi tên cô.
“Diêu Băng Vũ!”
Đó là lần đầu tiên cô phát hiện thì ra tên của mình nghe hay như vậy, từng chữ thoát ra từ miệng anh thật là tự nhiên.
Anh tại sao lại biết tên của cô, chẳng lẽ anh cũng để ý đến cô sao!!!
“Tôi là Trần Lăng.”
Cô ngơ ngẩn… anh lẽ nào không biết tên của mình nổi bật nhất trong trường, ai ai cũng biết, anh còn phải tự giới thiệu sao?
Anh không biết tên mình đứng đầu trong bảng xếp hạng hàng năm của toàn trường nên luôn được mọi người chú ý sao?
Không chỉ toàn bộ nữ sinh trong trường đều biết anh là Trần Lăng mà ngay cả mấy dì trong căn tin cũng biết đến anh nữa là.
Anh thấy cô có vẻ không hiểu ý của anh thì có chút thất vọng, cúi đầu, ngón tay mân mê bìa quyển sách vừa được nhặt lên. “Anh nghĩ em vẫn còn nhớ chứ, chúng ta lúc nhỏ sống chung trong cô nhi viện… sau đó có người đến nhận nuôi em.”
“Anh sống ở cô nhi viện với em?”
Hóa ra anh là trẻ mồ côi, khó trách hôm đó ở bệnh viện anh lại nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc như vậy.
Khó trách tính anh lại bướng bỉnh như vậy.
“Em nhớ ra anh rồi sao?” Anh nở một nụ cười xán lạn, so với ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ còn có phần rực rỡ hơn.
Trần Lăng? Cô cố gắng lục lại trong trí nhớ từng cái tên của những bạn nhỏ ở cô nhi viện, ngoại trừ mang máng nhớ tới một anh trai béo tròn thì những bạn khác cô đều không có chút ấn tượng nào.
Cô ngơ ngẩn lắc đầu, rồi lại gật đầu liên tục, thật là ngốc quá đi, không nhớ ra cũng có thể giả vờ mà!
“Lúc trước chúng ta thường xuyên cùng nhau chơi đùa” Anh nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, nét tươi cười trên mặt tan biến, cắn nhẹ môi dưới và nói: “Anh khi đó khá nhỏ con, chắc là em không chú ý đến anh rồi…”
“Có mà!” Cô cuống quýt khẳng định dù rằng một chút cô cũng không nhớ ra. Nhưng cô biết rằng những đứa trẻ không lớn lên trong vòng tay của cha mẹ rất dễ bị tổn thương, một chút chuyện nhỏ cũng có thể là cho anh cảm thấy bị tổn thương. “Em nhớ mà, anh đã thay đổi rất nhiều!”
“Đúng rồi!” Giọng của anh chợt vút lên giống như một bản nhạc đang đến hồi cao trào kích động cõi lòng cô : “Sau này, nếu rảnh cùng trở về đó chơi nha.”
“Được!”
Tại thời khắc đó, tâm hồn hai người họ như gần kề bên nhau, cô nhận ra đằng sau tấm lưng vững chãi kia tâm hồn anh cũng mỏng manh hệt như cô, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của anh chỉ để che dấu một trái tim trong suốt như thủy tinh vô cùng dễ vỡ.
Cô đọc được những khát khao trong anh, cũng đồng thời nhìn thấu anh rất sợ bị tổn thương.
Mỗi đứa trẻ mồ côi đều là như vậy, mang hết thảy cảm xúc giấu ở trong lòng, bất luận là chuyện buồn như thế nào chỉ có thể để cho nó tự thối rữa theo thời gian cũng không muốn cùng người khác chia sẻ.
Những đứa trẻ đó luôn khát khao có thể dựa vào một ai đó, nhưng cũng luôn lo lắng rằng chính mình phải trả giá cho những tình cảm đó mà người kia thì không hề để tâm đến…
* * * * * * * *
Sau ngày hôm đó, quan hệ của cô và anh tiến triển rất tốt, khi ngẫu nhiên gặp mặt liền tươi cười chào nhau: “Hi!”
Mỗi ngày cô đều viết vào nhật ký của mình rất nhiều đoạn miêu tả về một từ chào thật nhẹ nhàng kia.
Một hôm, cô trên đường ngồi xe buýt về nhà thì nghe được sau lưng vang vang giọng nói như hét lên của một cô gái: “Nè! Mấy người nói mau, là mấy người đánh Trần Lăng phải không?”
“Đúng vậy, ai bảo nó kiêu quá làm chi, ngay cả đại ca tụi tao mà cũng không coi ra gì… Bộ học giỏi thì hơn người chắc, không dạy dỗ nó một tí nó lại tưởng mình ngon lắm…”
“Bớt nói nhảm đi, Trần Lăng chưa bao giờ gây chuyện với mấy người, tại sao mấy người đánh anh ấy?” Ngữ khí của cô nữ sinh tỏ vẻ rất bất bình.
“Mày đau lòng sao? Đau lòng cũng vô dụng thôi, người Trần Lăng thích không phải là mày.”
“Tôi đâu có nói tôi thích anh ấy… Mà câu vừa rồi là có ý gì hả?”
“Nói cho mày cũng được, để mày sớm bỏ cuộc đi, người Trần Lăng thích là Diêu Băng Vũ.”
“Nói bậy!”
“Tin hay không tùy mày! Nói cho mày biết một sự thật, Trần Lăng bị đánh là tại nó nhiều chuyện, không biết tự lương sức mình, dám nói với đại ca của tao là phải tránh xa Diêu Băng Vũ ra…”
“…”
Những lời kế tiếp cô không nghe rõ nữa, Trần Lăng bị đánh là vì cô sao? Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh anh của ngày hôm đó với ánh mắt quật cường cùng c