Snack's 1967
Sắc Màu Ấm

Sắc Màu Ấm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324470

Bình chọn: 9.00/10/447 lượt.

bàn tay khô ráo của Thiệu Khâm đặt sau gáy cô, nghiêm túc nhìn cô : “Chúng ta làm gì bây giờ? Chỉ còn lại 4 ngày nghỉ.”

Giản Tang Du cũng không biết nên làm gì, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiệu Khâm.

Khóe miệng Thiệu Khâm lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống nệm nói: “Thôi khỏi đi, chúng ta ở nhà làm bốn ngày.”

***

Bốn ngày qua rất nhanh, gần như hai người rất ít ra khỏi cửa, ngoại trừ một lần cùng tới siêu thị mua đồ, còn lại phần lớn thời gian còn lại đều dính lấy nhau. Thiệu Khâm vẫn mặc áo sơ mi trắng gọn gàng như thời niên thiếu, đứng trong phòng bếp làm bữa sáng cho cô.

Hơn nữa anh còn rất cưng chiều cô, khiến cho Giản Tang Du đỏ hết cả mặt, tim cũng đập nhiệt liệt.

Anh ôm cô đút cho cô ăn, ở trên người cô ngoại trừ chiếc áo sơ mi của anh ra cũng không mặc thêm gì cả, bên trong cũng trống không. Lúc Thiệu Khâm đút cho cô ăn sẽ cúi người xuống hôn cô, trong căn phòng chỉ còn lại cả vùng ánh sáng bao phủ lên người họ.

Thỉnh thoảng Thiệu Khâm sẽ vuốt ve toàn thân cô một lần, nhưng rất cố gắng kiềm chế, anh nhớ rõ thân thể của Giản Tang Du không giống trước đây, cô cứ an ổn ở bên cạnh anh như vậy cũng đã khiến anh rất thỏa mãn.

Đêm trước khi đi, Thiệu Khâm đón Mạch Nha về nhà, sau đó hai cha con cùng Giản Tang Du trở về nhà của Giản Đông Dục.

Lúc rời đi Mạch Nha rất không vui, ôm lấy cổ của Thiệu Chính Minh không ngừng an ủi: “Lúc rãnh cháu sẽ tới thăm ông, ông đừng đau lòng nhé.”

Thiệu Chính Minh nhìn thân thể mềm mại của cháu nội bị ôm đi, trong lòng có chút mất mác, đôi mắt sắc bén bực bội nhìn Thiệu Khâm chằm chằm : “Sao cha lại có cảm giác con giống con rễ tới nhà vậy.”

Giản Tang Du đứng bên cạnh rất lúng túng, Thiệu Khâm lạnh lùng nhìn cha anh một cái, thờ ơ nói: “Dù sao bình thường con cũng không ở nhà, chẳng bằng để cho cô ấy thêm thời gian chăm sóc cho anh cô ấy một chút.”

Thiệu Chính Minh hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mạch Nha.

Mặc dù trên mặt Cố Dĩnh Chi thản nhiên không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Mạch Nha không dời đi, mấy lần muốn nói lại thôi, sau đó mới nói: “Nếu con quá bận rộn chăm sóc cho anh con thì cứ đem nó tới đây, mẹ sẽ chăm sóc cho, mẹ ….rất rãnh.”

Giản Tang Du vừa mừng vừa lo, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có chút quái dị, gật đầu đáp: “Vâng, cám ơn mẹ.” Buổi tối Mạch Nha và Giản Đông Dục ngủ chung. Thiệu Khâm tắm xong đi vào thấy Giản Tang Du vẫn đang cau mày ngẩn người, vén chăn lên nằm bên cạnh cô, anh ôm người cô vào trong ngực: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”

Giản Tang Du nhìn anh sợ sệt: “Có phải ba mẹ anh muốn có cháu cho nên mới đối xử tốt với Mạch Nha như vậy không? Nếu bọn họ thúc giục chúng ta có con thì sao?”

Thiệu Khâm yên lặng nhìn cô chăm chú, giơ tay vén những lọn tóc rối ra sau tai cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt lo lắng của Tang Du: “Không có việc gì, nếu như cha mẹ có hỏi, anh sẽ nói vấn đề là do anh.”

Trái tim Giản Tang Du chấn động, nắm chặt tay của anh : “Không được, không thể lừa gạt bọn họ. Bọn họ là cha mẹ của anh, cha mẹ yêu thương con cái là điều đáng quý trọng nhất.”

Thiệu Khâm chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới cô lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Vì thế nắm tay của cô đặt lên môi hôn, ánh mắt nhìn cô sâu lắng : “Anh biết rồi, chúng ta cứ thử vài lần, biết đâu lại có thể có cơ hội.”

Giản Tang Du vừa định nói tiếp, Thiệu Khâm liền chặn môi cô lại, bắt đầu cởi áo ngủ trên người cô ra: “Hiện tại bắt đầu thử đi.”

Thiệu Khâm chỉ dạo đầu một chút, sau đó lại đi thẳng vào, Giản Tang Du còn chưa đủ ướt át, ẩn nhẫn chịu đựng.

Thiệu Khâm giữ lấy cặp mông mềm mại của cô, hăng hái chạy nước rút, lần sau lại sâu hơn lần trước.

Giản Tang Du hỏi vỡ vụn: “Có phải anh cũng muốn có con không?”

Thiệu Khâm yên lặng gắng sức xuyên qua vùng đất mềm mại của cô. Tất cả cáu kỉnh, lo lắng, đau lòng, đều hóa thành hành động nguyên thủy nhất. Vì chỉ có như vậy anh mới cảm giác mình sẽ không mất đi cô, làm sao cũng không thấy đủ, hận không thể nuốt cô vào bụng để cô lúc nào cũng ở bên cạnh anh.

***

Thiệu Khâm vừa đi, cuộc sống của Giản Tang Du lại trở lại yên bình như trước. Thiệu Khâm không cho phép cô tiếp tục làm trong vũ đoàn, Cố Dĩnh Chi cũng không thích vậy. Mỗi ngày Giản Tang Du đều đi cùng Giản Đông Dục tới bệnh viện làm vật lý trị liệu, vị bác sĩ họ Đỗ kia sau khi tham gia nghiên cứu xong đã trở về Mỹ, Trình Nam nói anh ta chuẩn bị trở về nước phát triển, cho nên đại khái sau nửa tháng nữa sẽ quay lại, đến lúc đó sẽ bố trí phẫu thuật cho Giản Đông Dục.

Giản Tang Du vô cùng vui vẻ, cuộc sống vốn mờ mịt toàn một màu xám, trong khoảnh khắc như có một vị thần hộ mệnh che chở, luôn đem đến những chuyện tốt, ngoại trừ một chuyện.

Đó chính là chân tướng năm đó, cô vẫn k