
i gì, đã từng thấy qua trên một tấm hình nhỏ, cũng biết nhà Lão Lý trưởng thôn có, nhưng mà điện thoại nhà ông ta rất mắc, gọi một lần phải trả năm đồng tiền.
“Tôi không có.” Trần Úc lạnh nhạt trả lời, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Mạch Nha cẩn thận đi đến bên cạnh cô, chống cằm xem cô viết chữ, vươn ngón tay chỉ chỉ chỗ chữ cô vừa viết xong:” Chỗ này sai rồi, không phải viết như vậy.”
Trần Úc nhìn nó không vui.
Hai mắt Mạch Nha trong vắt sáng long lanh, vui vẻ cười nói với cô bé:” Chị, chị viết chữ rất đẹp, viết tốt hơn em.”
Trần Úc lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt có một chút xúc động.
Mạch Nha lấy một viên kẹo trong balô ra:” Cho chị nè, đây là Chocolate, chị nếm thử xem có ngon không, đây là viên kẹo cuối cùng của em, tặng chị đó.”
Trần Úc nhìn vỏ kẹo rất đẹp, giấy cao cấp màu cà phê còn in vài chữ mà cô nhìn không hiểu.
Mạch Nha đẩy đẩy chocolate lên trước mặt cô bé, che miệng nói nhỏ:” Em sẽ không nói với dì, chị ăn đi.”
Trần Úc ngậm chocolate vào miệng, đôi mắt tròn tròn mở to, giống như tò mò với hương vị này.
Mạch Nha ghé vào cạnh cô bé, cười cười nhìn cô, tay còn nựng gương mặt cô bé:” Bộ dáng của của chị thật là đẹp, sau này em chải đầu cho chị, em chải được rất nhiều kiểu tóc, đều là mẹ em dạy em.”
“Mẹ em?” Trần Úc nghi ngờ nhìn nó.
Vẻ mặt của Mạch Nha lộ ra một chút bi thương:” Em bị người xấu bắt đi, chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng.”
Trần Úc đang muốn nói cái gì, Ngô Xuân Mai lại từ phòng bếp đi ra, Mạch Nha lập tức kéo ghế nhỏ qua, ngoan ngoãn ngồi yên.
***
Từ miệng của kẻ buôn người,Quan Trì tra ra được manh mối có ích. Biết được có thể Mạch Nha bị bán vào một thị trấn ở tỉnh G. Sau đó lại qua tay người khác, tiếp tục nữa thì có chút khó khăn trong việc điều tra. Sau khi báo cáo lên tỉnh, Quan Trì muốn tự mình đi một chuyến, nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương.
Sau khi biết được tin tức, Giản Tang Du kiên quyết muốn đi cùng. Quan Trì không đồng ý. Lúc này đi chưa chắc có kết quả, mà vụ án còn đang tiến triển trong nội bộ, có một số việc Giản Tang Du không tiện tham gia vào.
“Quan Trì cầu xin anh, tôi tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến các vị”. Nhìn vẻ mặt chân thành của Giản Tang Du, làm cho Quan Trì muốn nói những lời từ chối cũng không nói nên lời.
Thiệu Khâm nhìn dáng vẻ lo lắng của Giản Tang Du, nói với Quan Trì:” Mình sẽ ở cạnh cô ấy, chúng tôi cũng muốn nhìn thấy con trai trước nhất.”
Quan Trì phá lệ đồng ý, vì thế ba người cùng xuất phát, chạy đến huyện Y của Tỉnh G.
Huyện Y là huyện mang phong cách cổ xưa, người dân vô cùng giản dị chất phác. Sống ở nơi này phần lớn là dân tộc thiểu số, người dân đều rất nhiệt tình. Nhóm cảnh sát đón bọn họ hỏi rõ tình huống, sau đó Quan Trì và họ nhanh chóng đi họp trong cục, Giản Tang Du và Thiệu Khâm ở lại nhà khách .
Nhà khách rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy núi rừng trùng trùng điệp điệp, sương mù dày đặc nhìn không thấy phía dưới. Giản Tang Du nhìn địa hình hiểm trở như vậy , trong lòng đầy khổ sở.
Không biết Mạch Nha ở nơi nào, ở trong gia đình nào?
Gia đình đó đối với nó có tốt không, ăn có quen không?
Làm mẹ mỗi khi nghĩ đến con, đều cực kỳ đau lòng, Giản Tang Du nghĩ khôn nghĩ dại, trời càng ngày càng lạnh, ở một nơi trong núi lớn này con trai có thể không chịu được mà bị cảm lạnh thì sao đây?
Suy nghĩ bất an một khi hình thành sẽ rất khó thay đổi, cô nghĩ tới nghĩ lui bất giác nức nở khóc ra thành tiếng.
Khi cửa phòng vang lên dồn dập cô cũng không ra mở. Một lát sau, cố gắng bình thường trở lại, cô khó nhọc hé cửa .
Thiệu Khâm mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, đứng ở cửa yên lặng nhìn cô một lúc lâu, tiến về trước một bước ôm cô vào lòng:” Ở cách vách còn nghe tiếng em khóc.”
Giản Tang Du vùi đầu vào bờ vai anh, nước mắt không kiềm chế được lại tràn ra dàn dụa. Tay vòng ra sau ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nức nở nói:” Đã gần một tháng rồi, chắc chắn Mạch Nha rất nhớ chúng ta.”
Ngực Thiệu Khâm âm ỉ đau. Anh là đàn ông, dù áp lực đến mức nào, lý trí cũng bảo phải kiên cường. Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng nói:” Lần này đến đây nhất định có thể tìm được con trai.”
Giản Tang Du ngẩng đầu nhìn anh, Thiệu Khâm nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, giơ tay vuốt ve, khàn giọng nói:” Đừng khóc, mắt đã sưng thành như vậy, Mạch Nha nhìn thấy sẽ không nhận ra em.”
Khó khăn lắm Giản Tang Du mới cười được một chút, khóe môi khô khốc hơi đau:” Em đã xấu thành như vậy sao?”
Thiệu Khâm không nói chuyện, chỉ dịu dàng vuốt tóc cô.
***
Trong lòng Giản Tang Du lo lắng cho con, buổi chiều liền đi dạo trong thị trấn cho khuây khỏa. Thiệu Khâm vẫn đi cùng cô. Hai người yên lặng bước đi trên con đường lát đá. Hai bên có vài cửa hàng, phần lớn là bán tạp hóa. Thỉnh thoảng trên đường có vài người xung quanh liếc nhìn họ với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên với cách ăn mặc của bọn họ.
Tâm trạng của Giản Tang Du dần dần hồi phục không ít, tại nơi yên bình này, trong lòng cũng sinh ra một chút bình yên.
Quan Trì và cảnh sát địa phương luôn luôn bận việc. Vụ án có tiến triển, bởi vì theo quy địn