Polaroid
Sắc Màu Ấm

Sắc Màu Ấm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323993

Bình chọn: 8.5.00/10/399 lượt.

ến cái bụng nhỏ phình lên rõ ràng, đưa tay nhéo nhéo:” Một đứa nhỏ, có thể ăn nhiều như vậy à.”

Mạch Nha mất hứng cong cong môi, nghiêng đầu qua một bên khẽ nói:”Người lớn các người chỉ lo yêu đương, đem con vứt qua một bên không quan tâm, không chịu trách nhiệm.”

Giản Tang Du nghe con trai lên án, càng cảm thấy buổi chiều mình thật bị quỷ ám, cực kỳ vô lí, chống đầu uống nước trái cây suy nghĩ phức tạp. Ở dưới bàn Thiệu Khâm nắm tay cô, hơi liếc mắt nhìn cô một cái, cười như không cười nói: “Lại muốn rụt lại sao? Ốc sên nhỏ.”

Giản Tang Du nhìn anh bất đắt dĩ:”Thiệu Khâm,em cảm thấy chúng ta nên nói chuyện.”

Thiệu Khâm gật đầu, đôi mắt đen nhánh sâu lắng bình thản nhìn cô:” Được.” Tuy miệng anh trả lời, nhưng bàn tay phía dưới cũng không ngừng lại chút nào. Ngón tay thon dài từ từ vuốt ve bàn tay của cô, ngón cái cẩn thận vẽ theo từng đường chỉ tay trong lòng bàn tay Giản Tang Du.

Trên mặt Giản Tang Du hiện lên sự bối rối, giãy giãy cũng không tránh được, đành phải thản nhiên nhìn thẳng anh:”Em đã nghiêm túc nghĩ qua, chúng ta ______”

“Ồ, trùng hợp vậy.” Một giọng nói hài hước của người đàn ông cắt ngang lời còn chưa kịp nói ra của Giản Tang Du. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Hà Tịch Thành đứng ở gần đó, mỉm cười nhìn Thiệu Khâm.

Trong khoảng khắc, khi ánh mắt dừng lại trên người Giản Tang Du thì anh ta sững sốt vô cùng. Nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường:”Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Giản Tang Du nhìn Hà Tịch Thành, hiện lên một chút lo lắng. Dù sao người này đã thấy cô và Thiệu Khâm từng qua lại với nhau, nhất là cái màn khó chịu ngày trước.

Hà Tịch Thành nói với bạn gái :” Em đi trước đi.”

Bạn gái lay động thân thể bước đi, Hà Tịch Thành ngồi xuống đối diện Giản Tang Du và Thiệu Khâm, còn đưa tay vò vò tóc của Mạch Nha:” Nhóc con, mấy tuổi.”

Đôi mắt đen láy của Mạch Nha chứa sự tức giận, nhưng vẫn lễ phép trả lời:”Gần năm tuổi.”

Thân thể Hà Tịch Thành dừng lại rõ ràng, cười mỉa nhìn về phía Giản Tang Du:” Đứa nhỏ này là con của anh cô?”

Sắc mặt Giản Tang Du càng thêm khó coi, lắc đầu:” Không phải, là con tôi.”

Thiệu Khâm phát hiện khi Hà Tịch Thành biết Mạch Nha là con trai của Giản Tang Du, gương mặt anh ta cũng giật mình như Hà Tịch Tranh. Anh nhíu mày không kiên nhẫn nói:” Cậu ngồi đây làm gì?”

Hà Tịch Thành đã khôi phục lại bộ dạng lưu manh thường ngày:” Nhìn thấy bạn nhỏ đáng yêu, không chào hỏi được sao?”

Thiệu Khâm và Mạch Nha đồng thanh, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta:”Cậu/chú đã chào hỏi xong rồi!”

Mẹ nó, đây là muốn cùng nhau đuổi mình đi sao? Khóe môi Hà Tịch Thành co giật, nhướng mày nhìn đứa nhỏ bên cạnh:”Biết giúp đỡ lưu manh đuổi cảnh sát đi sẽ có hậu quả gì không? Ba con không dạy con biết thế nào là người tốt người xấu sao? Không dạy con làm rõ đúng sai như thế nào sao?”

Mạch Nha ngẩng khuôn mặt nhỏ nanh ta lên, trong mắt có ánh sáng trong suốt, cắn cắn cái miệng nhỏ nanh ta hạ giọng nói:” Mạch Nha……..không có ba…….”

Hà Tịch Thành nhìn đứa bé kinh ngạc, thậm chí quên mất làm thế nào để an ủi cảm xúc suy sụp rõ ràng của đứa bé, biểu cảm trên mặt lại rất quái lạ.

Giống như chuyện Mạch Nha không có ba làm cho anh ta không thể chấp nhận.

Thiệu Khâm nhìn cái người rõ ràng đến gây rối này, không khí vốn đang hài hòa vui vẻ đều bị anh ta phá hỏng. Vì thế nghiêm mặt lạnh nhạt nhắc nhở:”Tiểu minh tinh khả ái của cậu đã vài lần nhìn về bên này rồi.”

Hà Tịch Thành tựa như không nghe anh nói, nét mặt nghiêm túc hiếm có, do dự nhìn về phía Giản Tang Du:”Cô………không kết hôn?”

Giản Tang Du có vẻ hơi lúng túng “Ừ” một tiếng, ôm Mạch Nha tủi thân vào trong ngực, lấy khăn lao miệng cho nó. Mạch Nha níu áo Giản Tang Du, đầu vùi vào ngực cô: “Mẹ, con đã ăn no, chúng ta đi về nhà đi.”

Tâm hồn Mạch Nha còn nhỏ, không phải không ao ước có được tình thương của cha, mỗi khi nó nhìn những bạn nhỏ khác có cha mẹ đưa đón, mà mình thì luôn luôn chỉ có cậu yêu thương. Thỉnh thoảng mẹ thay đổi cũng nói những lời… làm nó khổ sở.

Trong lòng nó mơ ước có một người cha ngày càng sâu sắc. Cho đến khi Thiệu Khâm xuất hiện, mua cho nó đồ chơi, dẫn nó đi bơi, giúp nó tắm rửa, ôm nó ngủ. Thậm chí trong lúc nó bị người khác “bắt nạt”, anh sẽ đe dọa người đó.

Dần dần Mạch Nha đem hình tượng người đàn ông cao lớn này thay vào hình tượng “người cha”, nhìn thấy chú và mẹ càng ngày càng tốt, bé cũng cho là……đây là cha mình.

Cho đến khi chú này đề cập đến, Mạch Nha mới phát hiện rõ ràng, kỳ thực cũng giống như trước, nó chỉ là đứa bé không có cha, không ai dạy cho nó những bản lĩnh mà người cha nên dạy cho con trai.

Thiệu Khâm nhìn thấy nét khổ sở trên khuôn mặt Mạch Nha không hề che giấu, trong lòng lại đau nhói, sự lạnh nhạt trên mặt càng nhiều thêm vài phần:”Chúng tôi đi đây, cậu trả tiền.”

Hà Tịch Thành cũng chẳng quan tâm khoảnh khắc kia Thiệu Khâm có bắt chẹt mình hay không? Vội vàng gọi người lại:”Cậu đi đâu?”

“Đưa họ về nhà.” Thiệu Khâm nghi ngờ liếc nhìn Hà Tịch Thành một cái, phát hiện người này khó có được bộ dạng ôn hòa không giống vẻ lăng nhăng mọi khi,”Có việc gì?”

Mắt Hà T