
có thể không phải bệnh chết!” Quả nhiên vẫn là có vấn đề.
Trác Tình bất đắc dĩ lắc đầu, “Không biết. Đứa nhỏ quá nhỏ, cũng có thể là
bệnh biến chứng tử vong. Hiện tại không thể làm thí nghiệm bệnh lý lại
không thể giải phẫu thi thể. Ta không thể kết luận cái gì.”
“Hiện tại thi thể đứa nhỏ ở đâu?”
“Đều qua hơn nửa tháng, đứa bé chết cũng sẽ không làm tang sự, từ năm ngày trước hạ táng ở khu hoàng gia.”
Cố Vân nhíu mày, “Sự tình còn không điều tra rõ, như thế nào có thể qua loa hạ táng đứa nhỏ?”
Trác Tình nhu nhu trán mấy ngày nay trước lvẫn ẩn ẩn đau thở dài: “Sở hữu
ngự y đều nói đứa nhỏ là bệnh chết. Mấy ngày nay đứa nhỏ cũng quả thật
sốt cao không ngừng. Khung Nhạc hàng năm trẻ em bởi vì sốt cao chết vô
số kể, ở bọn họ xem ra việc này đã rất rõ ràng .”
Biết áp lực của
Trác Tình rất lớn, Cố Vân phóng nhu hỏi: “Thi thể còn có phát hiện khác
sao?” Trước mắt không có chứng cớ gì, chỉ hy vọng thi thể có thể lưu lại dấu vết để lại.
“Ta chỉ tới kịp làm bước đầu kiểm tra. Thái Hậu,
Hoàng Thượng, hoàng hậu, tần phi đến, ta căn bản không còn cơ hội tới
gần thi thể đứa bé. Nếu không phải Thanh Phong phát hiện đứa bé tử vong
sau lập tức phái người cho ta biết, phỏng chừng ngay cả ta thi thể đều
không nhìn tới. Kỳ thật cho dù kiểm tra cẩn thận nữa tác dụng cũng không lớn, trừ phi làm cho ta làm giải phẫu.” Nhưng là đây là chuyện không có khả năng xảy ra. Không nói nàng trên tay không có chứng cớ, cho dù đứa
bé chết thật sự khả nghi, hoàng thất cũng không có khả năng làm cho
người ta giải phẫu thi thể hoàng tử.
Đứa bé bị chết đột nhiên như
thế, Cố Vân nghe được tin tức sau tâm lý liền vẫn không tốt, nghĩ đến
trong cung người thương tâm nhất, Cố Vân lo lắng hỏi: “Nàng, hiện tại
thế nào?”
Trác Tình lắc đầu thở dài: “Thật không tốt.” Nửa tháng đã gầy yếu không ra nhân hình.
“Ta muốn gặp nàng.”
Trác Tình gật đầu, đứng dậy nói: “Yến Hoằng Thêm nói Thanh Phong tang tử chi đau, chấp thuận ta ba ngày vào cung một lần, hôm nay vừa lúc có thể
tiến cung, cùng đi đi.”
“Được.”
Trác Tình trong tay có lệnh bài
của Yến Hoằng Thêm, hai người thuận lợi vào hoàng cung, đi vào điện của
Thanh Phong liền thấy dưới một gốc cây đại thụ trong viện có một cái nôi trẻ con, bên cạnh là một thân tố y Thanh Phong tóc dài chưa búi nửa quỳ ở bên nôi, ánh mắt nhìn nôi, vẻ mặt dại ra, bên người nàng chỉ có một
thị nữ.
Thấy các nàng đến đây, thị nữ hành lễ, dùng thanh âm cực
khinh nói: “Nương nương, Lâu phu nhân cùng thanh cô nương đến xem ngài
.”
Nàng cùng nửa tháng trước như hai người khác nhau. Cằm nhọn, hai
mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu làm cho nàng thoạt nhìn
giống như tùy thời đều sắp ngất, chua xót nảy lên trong lòng, Cố Vân
thấp giọng gọi: “Tỷ.”
Thật lâu, Thanh Phong mới chậm chạp quay đầu
lại, đôi mắt mờ mịt ở trên mặt Cố Vân dừng lại thật lâu giống như mới
nhận ra nàng là ai, bình tĩnh nói: “Muội đã trở lại, ngồi đi.” Thanh âm
lhàn khàn mỏng manh cơ hồ bị gió thổi tán đi. Nàng không khóc không nháo lại lâm vào vô tận đau thương, không để ý mọi thứ cùng người bên cạnh.
Cố Vân nhẹ giọng khuyên nhủ, “Người chết không có thể sống lại. Tỷ hãy
nén bi thương, không cần đem thân thể của mình phá.”
Thanh Phong
giống như không có nghe vẫn là nhìn nôi của đứa bé, ánh mắt nháy cũng
không nháy, khóe miệng nhi thỉnh thoảng còn có thể giơ lên một chút tươi cười, chẳng qua tươi cười kia lộ vẻ chua sót Cố Vân bỗng nhiên bốc lên một đoàn hỏa, là ai ngoan độc như vậy, ngay cả trẻ con cũng không buông tha?! Đem một mẫu thân tra tấn thành như vậy!
Nàng nên vì đứa bé kia thảo một cái công đạo.
“Ngươi lại đây một chút.”
Phục Linh (tên thị nữ) không rõ Cố Vân vì sao muốn kêu nàng nhưng là Thanh
Phong cũng không ngăn cản, nàng đành phải đi theo Cố Vân đến một góc
khác. Hai người mới đứng lại, Cố Vân trầm giọng hỏi: “Ai là người thứ
nhất phát hiện đứa nhỏ tử vong?”
Phục Linh ngẩn ra, thấp giọng trả lời: “Là nô tỳ.”
“Đem mọi thứ ngươi biết đến nói ra, bất cứ chi tiết gì cũng không được quên.”
Phục Linh chần chờ trong chốc lát, thoáng xoay người, nhìn về phía cách đó
không xa Thanh Phong. Cố Vân nghiêng người chặn tầm mắt của nàng, thấp
giọng nói: “Nói thật.”
Thanh âm Cố Vân cũng không cao nhưng có một
loại khí thế làm cho người ta không dám cãi lời. Suy tư thật lâu, Phục
Linh mới thấp giọng trả lời: “Sau trăng tròn yến, tam hoàng tử liền bị
phong hàn, luôn luôn sốt. Ngự y mỗi ngày giờ Tỵ đều vào cung chẩn trì.
Ngày ấy sáng sớm, chưa tới giờ Tỵ, Hồ thái y đã tới…”
“Không cần nói
nữa, lui ra.” Phục Linh mới nói một câu đã bị Thanh Phong quát lớn, Phục Linh sợ tới mức sắc mặt biến, chạy nhanh lui ra ngoài.
Mặt Thanh
Phong xanh mét, biểu tình rốt cục không hề chết lặng, tựa hồ ở áp lực gì đó. Cố Vân đi đến trước mặt nàng hỏi: “Vì sao không cho nàng nói?”
Quay đầu chuyển hướng bên kia, Thanh Phong không dám nghênh thị ánh mắt Cố
Vân, thấp giọng trả lời: “Hoàng nhi đã đi, ta không nghĩ nhắc lại việc
này.”
Nàng có lệ trốn tránh làm cho Cố Vân cảm thấy càng thêm khả
nghi, hỏi dò: “Nếu