
chưa hỏi ra được manh mối.
Có điều buổi trưa hôm
nay, suy đoán về chỗ dựa của Sam Sam cuối cùng đã lộ ra manh mối.
Thư ký cấp cao của văn
phòng CEO, cô Linda, tay cầm hộp đựng cơm không tương xứng chút nào với ngoại
hình xinh đẹp, cao quý hơn người của cô, đứng trước cửa phòng tài vụ: “Xin hỏi
, vị nào là cô Tiết Sam Sam?”
Sam Sam nghi ngờ nhìn
người đồng ngiệp, sau đó đứng dậy: “Là tôi.”
Từ biểu hiện khác thường
và tiếng thì thầm khe khẽ của các đồng nghiệp, Tiết Sam Sam đoán cô nàng
này tuyệt đối không đơn giản, trong lòng bất giác kêu than.
Không thể nào, chắc là có
sai số gì, đến cấp trên cũng đều bị làm cho kinh động, người ta rõ ràng
đến cơm cũng không ăn mà bưng bát đến đây bắt người…
Tiết Sam Sam cứng ngắc
đứng lên, nhìn Linda bước đến trước mặt.
Sau đó Linda mỉm cười
nói: “Chào cô Tiết, tôi là Linda, đây là cơm trưa Phong tổng kêu tôi mang đến”.
Phong tổng? Cơm trưa?
Các đồng nghiệp bất giác
mở to miệng… Không phải chứ… Chỗ dựa của Tiết Sam Sam… lại có thể… lại có thể
là CEO?
Đương nhiên, nếu họ nhìn
Tiết Sam Sam, sẽ phát hiện ra miệng cô còn há rộng hơn cả bọn họ.
Linda vuốt vuốt tay áo,
để lại hộp cơm rồi rời đi, các đồng nghiệp đi ăn với nét mặt đầy suy tư, trong
phòng chỉ còn lại Tiết Sam Sam, cảm động mở hộp cơm mà nhà tư bản mang đến.
Mặc dù không có hải sâm,
vây cá như Sam Sam muốn, nhưng vẫn rất thịnh soạn. Cơm, gan lợn xào, thịt
bò xào, rau chân vịt luộc, rong biển trộn, nấm xào trứng.
Ngoài ra còn thêm những
lát cà rốt, một bát canh đậu đỏ với táo ngọt.
Những cái này… đều bổ
máu?
Vừa nãy còn đắm chìm
trong tình cảm của nhà tư bản, Sam Sam đột nhiên có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ
em gái ông chủ lại xảy ra chuyện gì, ông chủ muốn cô bồi bổ để tiếp tục cho máu
ư. = =
Xoa cằm, trong mỗi câu
chuyện về cô bé lọ lem thời hiện đại đều cần có một vị CEO. = =
Ngày thứ hai cũng đúng
giờ đó cơm bổ máu được đưa đến càng làm cho Sam Sam khẳng định cách nghĩ của
mình, nhưng lần này không phải là Linda đưa cơm đến mà là một cô gái xinh đẹp
khác từ văn phòng chủ tịch, tự xưng là trợ lý của Linda tên A May.
Ngày thứ 3 người đưa cơm
tên là A Vi.
Mỗi lần đưa cơm đều là
những cô gái xinh đẹp khác nhau ( Thậm chí có 2 lần là trợ lý nam đẹp trai và
rất có khí chất khiến cho tim Sam Sam đập thình thịch liên hồi ). Thứ duy nhất
vẫn không thay đổi chính là món gan lợn trong hộp đựng cơm.
Sam Sam thật sự muốn hét
lớn ——– Ta lúc nào cũng có thể hiến tặng dòng máu đào mà ta đã nuôi dưỡng suốt
20 năm qua, nhưng làm ơn đừng cho ta ăn gan lợn nữa…………………Cho ta tự chọn thức
ăn đi…………..
Đương nhiên, những lời đó
cô chỉ dám tự nói ở trong lòng mà thôi, có cho cô thêm 10 cái lá gan nữa thì cô
cũng chẳng dám nói ra miệng.
Hai tuần tiên tục được ăn
cơm trưa đặc biệt do người của chủ tịch mang đến, người chậm chạp như Sam Sam
cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Rốt cuộc muốn lấy của cô
bao nhiêu máu mà cho cô ăn nhiều như vậy…
Sam Sam không phải là
chưa nghĩ đến việc từ chức, chỉ là mỗi lần ra về cô đều nghĩ rằng ngày mai chắc
sẽ không đưa cơm tới nữa, vậy là lại thôi, nhưng ai mà biết được là cấp trên
lại có nghị lực đưa cơm đến 2 tuần liền.
Ngày thứ Hai của tuần thứ
3, Sam Sam kéo chị thư ký, tha thiết cảm ơn công ty, cảm ơn chủ tịch, cảm ơn
thư ký đưa cơm, thể hiện rằng cho dù không ăn cơm cũng có thể vì công ty mà vào
sinh ra tử, rút ít nhất 400cc máu cũng được, cho nên ngày mai nhất định không
cần mang cơm đến cho cô nữa.( Mấy câu nói này cô đã mất 2 ngày để viết bản
nháp, cả 2 ngày cuối tuần đều dồn hết vào nó, thấy vừa ngắn gọn lại đúng trọng
tâm.)
Cô thư ký lại cười khéo
léo nói: “Tôi chỉ làm theo lời dặn của chủ tịch thôi, cô Tiết có vấn đề gì thì
hãy nói trực tiếp với chủ tịch.”
Sam Sam há hốc mồm, cô chỉ
là một nhân viên tài vụ bé nhỏ làm sao mà đi gặp chủ tịch được chứ. Hơn nữa tập
đoàn Phong Đằng lớn như vậy, căn bản phòng làm việc của chủ tịch ở đâu cô cũng
không biết. Được thôi, cho dù là đi theo thư ký lên gặp anh ta cũng được,
nhưng……….nhưng………cô thực sự không có dũng khí……..
Vì vậy, Tiết Sam Sam đành
ngày ngày tiếp tục mặt dày ăn gan lợn dưới ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ của mọi
người trong phòng làm việc…….Sau đó cô đã bị nhiệt rất bi thảm, khuôn mặt từ
trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện mụn nhọt bây giờ đã vinh dự mọc lên một
nốt mụn, chiếm giữ cái trán của cô diễu võ dương oai…
Đương nhiên là cũng có
việc tốt, thời gian này Sam Sam ở phòng làm việc đã cảm nhận được sự ấm áp của
mùa xuân. Các đồng nghiệp xứng đáng là anh tài, muốn đối xử tốt hơn với một
người nhưng lại không để lộ ra một nét mặt hay cử chỉ thừa nào, tinh tế trong
im lặng đến tuyệt đối. Trước đây cô có gặp phải khó khăn gì đều cầm tài liệu
chạy khắp nơi hỏi, cũng không thể có được một sự giải thích hoàn chỉnh, tất cả
mọi người đều bận rộn, ai mà có thời gian hướng dẫn người mới chứ. Bây giờ thì
khác, đông nghiệp chủ động hỏi thăm trong công việc có vấn đề gì không, có lúc
còn tiện tay mang cho cô một cốc trà nóng, lúc nói chuyện thỉnh thoảng cũng nhớ