Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326914

Bình chọn: 8.00/10/691 lượt.

i trong bụng, dục vọng muốn đè cô ở dưới bụng càng ngày càng mãnh liệt.

- Bảo bối! Anh sắp ra rồi, chuẩn bị xong chưa? - Anh hôn miệng và lỗ mũi cô, giọng khàn khàn dò hỏi. Vươn tay thăm dò.

Cô giương đôi mắt mơ màng lên nhìn anh, nét mặt một bộ muốn cự tuyệt lại có vẻ mời chào.

Anh mị hoặc liếm liếm cánh môi của cô, cười cười cởi quần dài của mình xuống, xâm nhập một cái vùi vào bên trong cô, chặt chẽ làm anh thiếu chút nữa phun ra máu. Hắn bắt đầu vặn vẹo người, nắm hông của cô, dũng mãnh đi vào.

"A!"

Quá sâu rồi, cô có phần không chịu nổi cái đó của anh. . . . . . Liều mạng lắc đầu, mặc dù không phải lần đầu tiên hai người hoan ái, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, hai thân thể nhiệt huyết quấn vào một chỗ.

Cô bị ôm lên giạng ngang chân trên đùi anh, anh vỗ lưng cô, di động mông trước sau. . . . . .

Mồ hôi hai người như mưa lăn lộn trên ga giường, sau đó cái mền trùm lên đầu hai người, tiếp tục tại chiến đấu hăng hái dưới mền. . . . . .

Khi Diệc Tâm Đồng tỉnh lại, bên giường đã sớm không còn bóng người của anh, quay đầu thấy trên tủ giường dán một tờ giấy, nhặt tờ giấy lên liếc nhìn:

- Bữa ăn sáng anh cho người đưa tới, nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối anh lại tới!

Khóe miệng của cô khẽ nâng, thả tờ giấy lại chỗ cũ, tiếp tục co rúc trên giường, giường lớn rất thoải mái, có anh ở cùng càng thoải mái hơn.

Mạc Duy Dương sảng khoái tinh thần xách theo cặp công văn vào phòng làm việc của mình. Ngay lúc mở cửa, trên mặt có chút căng thẳng bởi vì Mộ Dung Tuyết đang ngồi trong phòng làm việc của anh.

- Sao em lại ở đây? - Anh vào bên trong, để cặp công văn xuống, cau mày hỏi.

Hai tay Mộ Dung Tuyết vây quanh trước ngực để xuống, đứng dậy đi tới trước mặt anh, theo dõi mặt của anh, tầm mắt đột nhiên dời xuống, ánh mắt không cẩn thận liếc thấy vết đỏ nhạt, trái tim giống như bị thứ gì hung hăng níu lấy. Cô cố gắng trở lại bình thường cười nói:

- Không thể ở đây chờ anh sao?

- Có chuyện gì không? – Anh không hề chú ý tới kinh ngạc trong mắt cô, trực tiếp ngồi xuống ghế.

- Hiện tại không sao! – Cô cười khổ sở một tiếng.

Anh cau mày nhìn cô, lời này có ý tứ gì?

Cô xoay người ra khỏi phòng làm việc, tay để bên người không tự chủ nắm thành nắm đấm.

******

Lục Hạo Nam được thông báo có người tìm anh, anh đang tò mò người nào sáng sớm chạy tơi cục tìm anh, khi thấy bóng lưng màu hồng đưa về phía anh này thì anh chợt cảm thấy nhức đầu.

-Tuyết Nhi!

Mộ Dung Tuyết xoay người cười nói:

-Buổi trưa hãy cũng nhau ăn cơm đi!

-Buổi trưa? Có chuyện gì sao?

-Tìm anh ăn cơm thôi mà, chẳng lẽ không được? – Cô cười chua sót một tiếng.

-Không có…

Phòng ăn kiểu phương tây, Mộ Dung Tuyết và Lục Hạo Nam kêu hai phần ăn lớn. Mộ Dung Tuyết giơ ly rượu lên, nói với anh:

-Có phải cảm thấy em rất nhàm chán hay không?

Anh giơ ly rượu lên đụng một cái với ly rượu của cô.

-Sao nói như vậy? Thế này không giống như cô gái anh quen biết! Lại xảy ra vấn đề gì với Dương à?

-Em yêu anh ấy! Nhưng anh ấy cũng lại là người khác!

Cô uống một ngụm rượu, nghiêng đầu sang chỗ khác giọng thương cảm nói.

-Vậy có gì phải sợ? Em là vợ cậu ấy, có ai có thể tranh được hơn em sao?

-Sai rồi, em chỉ là một cô vợ danh nghĩa, đáng buồn nhất chính là… em lại có thể yêu anh ấy! Vừa nãy em thấy được vết hôn trên cổ anh ấy… - Cô cúi đầu suy nghĩ phức tạp vuốt vuốt ly rượu đỏ.

-Cần anh giúp một tay chứ? Mặc dù nói như vậy, Dương sẽ giết anh, nhưng ai bảo anh luôn không có biện pháp gì với em đây? – Anh bày ra một động tác được xem là phóng khoáng, ở to mắt nhìn cô.

-giúp em theo đuổi cô gái kia, trói cô ta vào lòng bàn tay, để cô ta không có cách nào quấn lấy Dương, anh có thể làm được không? – Cô cau mày nhìn anh.

Nụ cười trên mặt Lục Hạo Nam cứng đờ.

-Em muốn anh đến gần cô ta? Cô gái Dương quan tâm nhiều như vậy, em cho rằng cậu ấy sẽ cho anh đến gần?

-Cho nên bảo anh suy nghĩ đấy! Quấn lấy cô ta hoặc khiến cho cô ta rời đi lúc này thôi, biện pháp gì cũng được! Tóm lại em không muốn nhìn thấy cô ta! – Bàn tay Mộ Dung Tuyết nắm ly thủy tinh, cắn răng nói.

-Đừng hành động theo cảm tính như vậy, phá hư chuyện tình rồi, đối với ai cũng không tốt, vẫn nên suy nghĩ đến những biện pháp khác đi! – Anh không tán thành mà lắc lắc đầu.

Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy những biện pháp này cũng không ổn, nếu như cô thật sự làm thế, sẽ chỉ khiến anh chán ghét cô hơn, cho nên cô bỏ qua những ý nghĩ này.

**************

Rốt cuộc tỉnh ngủ, Diệc Tâm Đồng đi xuống lầu, rót cho mình một cốc nước, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô để cốc nước xuống đi tới cửa, mở cửa.

Phi Ưng đứng ngoài cửa xông thẳng vào, tầm mắt nhìn xung quanh:

-Anh ta ở đâu?

-Ai? – Trong lúc nhất thời cô chưa kịp phản ứng, cho đến khi anh đi lên phòng trên lầu, cô mới vội gọi anh lại – Phi Ưng, anh làm gì vậy?

-Mạc Duy Dương ở đây phải không? Anh muốn tìm anh ta! – Anh giận đùng đùng nói.

-Anh ấy không có ở đây! – Diệc Tâm Đồng rống to.

Sao anh có thể tùy tiện xông loạn trong nhà của người khác, đây không giống như anh.

-Vậy cả ngày hôm qua anh ta đều ở đây? – Anh có


Teya Salat