
rơi lệ lã chã.
“Đứa ngốc, thật xin lỗi! Sau này không cho phép em đến chỗ nguy hiểm như vậy.” Anh tự lẩm bẩm khẽ thở dài.
Phi Ưng ngửa đầu, trong lòng có chút thương cảm. Hiện tại anh ở lại chổ này chỉ trở nên dư thừa, xoay người lặng lẽ bỏ đi.
Diệc Tâm Đồng đẩy anh ra nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, không nhịn được mở miệng nói:
“Mạc thiếu gia, anh thật sự ly hôn với Mộ Dung Tuyết?”
“uh!”
Diệc Tâm Đồng cúi đầu hỏi tiếp:
“Sao lại muốn ly hôn? Không phải cô ấy mang thai sao? Chẳng lẽ anh không muồn phụ trách?”
Cô nói xong câu này, lại ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có trách cứ và lo lắng.
“Đứa bé không pải của anh!” Anh đưa tay ôm eo cô, ánh mắt nhìn vào đùi của cô, hỏi: “Tình trạng vết thương ra sao? Về nhà trước đi! Đứng như vậy rất mệt mỏi.”
“Ừm……” Cô vội lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, sau đó mở cửa, anh dìu cô vào trong.
Dìu cô ngồi trên ghế sa lon, anh đi theo ngồi xuống cạnh cô, hai tay chà xát vào nhau ra vẻ khó nói:
“Đồng Đồng………”
“Hả? Sao thế?” Cô thấy phản ứng của anh trong mắt, có hơi mê muội.
“Nếu như…. Nếu như anh trở nên hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi, em còn có thể nguyện ý theo anh không?” Anh lo lắng dịch chuyển cơ thể cao lớn, mặt đối mặt với cô, mắt không chớp một cái trong phút chốc nhìn chằm chằm vào cô.
Sắc mặt cô tối dần, lắc đầu nhìn anh.
Anh hoảng hốt, hỏi vội:
“Em sẽ để ý thật sao? Nhưng anh đảm bảo anh sẽ dựa vào chính mình cố gắng khiến cho em có một cuộc sống giàu có hạnh phúc!”
“Mạc thiếu gia, anh và Mộ Dung Tuyết ly hôn là vì em sao? Có phải anh bị người trong nhà đuổi ra ngoài không?” Cô che miệng suýt nữa khóc rống thất thanh.
“Phải…. nhưng …..” miệng của anh bị cô đưa tay bịt kín, cô tựa vào ngực anh, khóc nói: “ Mạc thiếu gia! Thật xin lỗi, là em hại anh trở nên như vậy, anh không nên ly hôn.”
“Đứa ngốc!” Anh vuốt tóc của cô, cười nói: “Không có em, vinh hoa phú quý nhiều hơn nữa cũng là hư vô, anh rất rõ ràng mình muốn thứ gì!”
Nếu như nói thời gian hai năm làm cho anh nếm được khổ sở mất đi cô, thì trong một tháng này, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Anh yêu cô, anh chỉ muốn kết hôn với cô, chỉ muốn ở cùng cô, chon dù không có vinh hoa phú quý hiện tại, anh cũng không quan tâm.
Cô ôm cổ anh, chop mũi tiến tới mặt anh, cọ xát:
“mạc thiếu gia, em không hy vọng anh hối hận! không có thân phận, anh sẽ gặp phải vất vả! nhân lúc bây giờ vẫn còn kịp, quay về cầu xin họ tha thứ cho anh, vậy anh vẫn là tổng giám đốc, em vẫn là em, em vẫn có thể ở lại bên cạnh anh như trước!”
Anh kéo tay cô xuống, viết hai chữ vào lòng bàn tay cô:
“Đồng Đồng!” ngẩng đầu nhìn cô cười cười: “Nếu như sau khi trở về, người của nhà Mộ Dung yêu cầu chúng ta không được gặp mặt, như thế em vẫn hi vọng anh quay về?”
Diệc Tâm Đồng hoảng sợ trợn to mắt, lắc đầu một cái:
“Bọn họ sẽ không làm như vậy đâu!”
“Được rồi, dừng lo lắng nhiều vậy, anh chỉ muốn trải qua thế giới hai người với em!” Anh dùng miệng ngăn chặn miệng cô, một tháng không gặp, anh rất hoài niệm cái miệng của cô.
Biết chân cô bất tiện, cho nên anh khôn thể giở trò với cô, chỉ có thể mượn nụ hôn làm tiên tan nhớ nhung mấy ngày nay.
Khong khí nhà Mộ Dung ngột ngạt tới cực điểm, từ hôm qua tới nay, Mạc Duy Dương cũng không trở về nhà Mộ Dung. Người nhà họ Mạc đưa đến lời nhắn, Mạc Duy Dương kiên quyết muốn ly hôn, cho nên hiện tại chipr có thể xem ý tứ nhà Mộ Dung thôi.
Hai tay Mộ Dung Tuyết nắm thành nắm đấmm không cam lòng đứng dậy nói:
“Con đi tìm anh ấy nói chuyện một chút!”
“Còn nói gì? Ly hôn đi! Tuyết Nhi, loại đàn ông nào mà không tìm được.” Mẹ Mộ Dung Tuyết từ từ khuyên nhủ.
Mạc Duy Dương cũng đã làm đến mức này rồi, thể hiện rõ là xem thường con gái họ, mà đứa bé trong bụng con gái cũng nên bỏ đi!
“Mẹ, con đi nói chuyện với anh ấy một chút! Không phải còn có đứa bé sao?” Mộ Dung Tuyết buông tha một tia hi vọng.
“Con chấp nhất như vậy làm gì? Mạc Duy Dương có bản lãng gì khiến con mê mẩn xoay quanh vậy?” Mộ Dung Thương tức giận quăng ly rượu xuống đất, tiếp tục mắng. “Chê nhà Mộ Dung chúng ta còn chưa đủ mất thể diện phải không?”
“Cha, con…..”
“Tuyết Nhi nghe lời, bỏ đứa bé đi!”
Mộ Dung Tuyết khóc đứng dậy nói:
“Các người đều không ủng hộ con, con mới bị người hại, tại các người không hiểu con… con yêu anh ấy, con không muốn ly hôn, đứa bé trong bụng cũng sẽ không đồng ý!”
Cô xô cái ghế chạy ra khỏi phòng khách.
“Ông xã, em lo lắng con gái làm chuyện điên rồ, mau phái người đi theo!”
“Biết rồi, Mạc Duy Dương này thậy đúng là không biết phân biệt!” Mộ Dung Thương dùng sức đẩy cái bàn ra, trong mắt đều là ngọn lửa.
Mộ Dung Tuyết xông đến cuối lầu, rất không khéo thấy Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng. Diệc Tâm Đồng ngồi trên xe lăn, Mạc Duy Dương đẩy cô ta ra khỏi khu.
Cô chợt cảm thấy chói mắt, tại sao thể thích một đứa cô nhi, lại không thích thiên kiêm tiểu thư như cô đây. Đứa cô nhi đó có bản lãnh gì đáng để anh buông tha mọi thứ! Ghen tỵ, hận ý làm đỏ mắt cô.
“Mạc thiếu gia, anh muốn đưa em đi đâu?” Cô cảm thấy ra là lại, bảo vệ khu và người đi ngang qua đều mang thành kiến nhìn họ.
Anh