
Mẹ, mẹ có biết ý nghĩ của con, con không muốn rời xa Đồng Đồng! – Anh đau đàu ấn cái trán.
- Mẹ biết con vì cô ấy có thể cái gì cũng không quan tâm không để ý, nhưng con ngay cả người mẹ ta đây cũng không cần phải không? Vậy mẹ sống còn có nghía gì! – Bà cố ý đập ly thủy tinh, hù dọa anh - Vậy mẹ sẽ chết ngya bây giờ!
- Mẹ. . . . . . mẹ đừng kích động. . . . . . cho con một chút thời gian! - Mạc Duy Dương lo lắng kêu lên.
Vũ Phong Nhi tiếp tục khóc nói:
- Vậy con đồng ý với mẹ chuyển về nhà, mẹ và cha con đều đồng ý cho hai đứa kết hôn, con vẫn còn đang cố chấp cái gì! Hay là cô ấy không chịu kết hôn với con? Vậy mẹ đi xin cô ấy, cầu xin cô ấy và con kết hôn!
- Mẹ. . . . . . nguyên nhân không phải vì cô ấy, là con. . . . . . - Mạc Duy Dương vội giải thích.
- Nếu nguyên nhân không phải là cô ấy, con nên đồng ý mẹ chứ? Được không?
- Mẹ, con biết rồi! Hôm nào bàn tiếp! - Mạc Duy Dương cúp điện thoại, thấy cửa lộ ra một chút xíu vải, ho khan một tiếng, kêu lên - Đi ra đi!
Diệc Tâm Đồng chột dạ đẩy cửa ra đi tới trước mặt anh, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Không phải em cố ý nghe lén anh nói điện thoại, em chỉ muốn . . . . .
- Mới vừa rồi em cũng đã nghe thấy! Chuẩn bị đi! Ngày mai trở về biệt thự nhà họ Mạc, thôi, cũng không có gì chuẩn bị cẩn thận, trực tiếp đến! - d!iễn đàn lê quý đ;ôn Anh kéo cô vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa phòng lại.
Diệc Tâm Đồng vẫn còn buồn ngủ mông lung, lại bị anh lôi từ trong chăn ra. Hai ngay cả bữa sáng cũng không ăn, anh dẫn theo cô đi xuống lầu, nói gì đến nhà anh ăn bữa ăn sáng, trong bụng cô hoảng hốt, vội khẩn trương hỏi:
- Đi đến nhà của anh ăn điểm tâm?
Cô cúi đầu nhìn qua trang phục của mình, vội rút tay về, thét to:
- Mạc thiếu gia, sao anh không nhắc nhở em thay quần áo?
Làm sao cô có thể rối bù chạy tới nhà anh, dù là ăn điểm tâm, cũng nên rửa ráy mặt mũi chứ!
- Có thay quần áo rửa mặt không cũng giống vậy! – Anh khuyên cô, sau đó kéo cô đi xuống lầu.
Bởi vì biệt thự nàh họ Mạc và biệt thự của cô ở cùng một khu, cho nên không được mấy bước đường đã đến.
Mạc Duy Dương một tay nắm chặc tay của cô, không để cho cô rút về, giơ cao một cái tay khác ấn chuông ngoài cửa.
Quản gia vội chạy tới giúp bọn họ mở cửa, cung kính kêu lên:
- Mạc thiếu gia, hai người về rồi, ông chủ và phu nhân chờ hai người đã lâu!
Diệc Tâm Đồng lúng túng bị anh kéo vào bên trong biệt thự, quản gia đóng cửa chính, đi ở đằng sau họ, nhìn về phía người trong phòng khách kêu lên:
- Thiếu gia về!
Vũ Phong Nhi vừa nghe con trai về, vội ra đón:
- Dương!
Bà cầm lấy tay anh kéo anh vào phòng khách, mà Mạc Duy Dương lại kéo tay cô (DTĐ).
Sắc mặt Mạc Vi Phẩm không phải quá hòa nhã phân phó người làm:
- Đi bưng bữa ăn sáng!
- Đúng đúng! Mau bưng bữa ăn sáng lên! Kẻo đói bụng! - Vũ Phong Nhi vội kéo con trai vào bàn ăn, liếc nhìn Diệc Tâm Đồng, cười nói - Đồng Đồng, cháu ngồi chỗ bên cạnh Dương!
Diệc Tâm Đồng cười xấu hổ nói:
- Vâng bác gái!
Cô trừng mắt với Mạc Duy Dương, ý bảo anh buông tay, cứ nắm tay của cô, cô cảm thấy rất lúng túng.
- Mẹ, con đưa cô ấy đi rửa mặt trước, hai người dùng trước! - Mạc Duy Dương kéo cô đi lên lầu.
Diệc Tâm Đồng không nói đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng lại lễ phép gật đầu với Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi, thật mất thể diện.
Mạc Vi Phẩm tức giận khẽ ném tờ báo lên ghế, nói với người làm:
- Đem cho ta chén canh.
- Chồng, con trai cũng trở về, ông không cần sa sầm mặt nữa được hay không!
- Em cũng thấy đấy, trong mắt nó chỉ có có gái kia, trở về cũng là bởi vì cô gái kia! - Mạc Vi Phẩm tức giận mắng.
- Được rồi, trở lại là tốt, em thấy đứa nhỏ kia cũng không tệ lắm, em đã đồng ý cho chúng ở cùng một chỗ, anh cũng đừng ngoan cố như vậy nữa, dầu gì cô ấy cũng là người nhà họ Vũ.
- Hừ, Muốn anh đón nhận cô ta, được! Xem cô ta có bản lãnh gì có thể làm cho anh tiếp nhận cô ta! - Mạc Vi Phẩm uống một hơi cạn sạch trà trong cốc, cắn răng nói.
Trở về phòng, Diệc Tâm Đồng hất tay của anh ra, có chút tức giận nói:
- Mạc thiếu gia, sao anh có thể không lễ phép với cha mẹ mình như vậy?
- Thay quần áo rửa mặt, trong tủ treo quần áo có quần áo thích hợp với em! Thích đồ nào mặc đồ đó! - Anh không để ý oán giận của cô, trực tiếp đến phòng tắm tắm.
Diệc Tâm Đồng dậm chân, đi tới trước tủ treo quần áo, mở tủ ra. Từng dãy quần áo mới tinh làm cô trợn mắt há mồm, sao có thể có nhiều quần áo như vậy? Không phải là đồ lúc trước Mộ Dung Tuyết mặc chứ? Cô chua xót trong lòng, tùy tiện lấy một cái sau đó thay.
Lúc anh đi ra, thấy cô soi gương chải đầu, từ sau ôm lấy eo cô, cười nói:
- Rất hợp với em!
Cô để cái lược xuống, xoay người nhìn anh:
- Em muốn mặc quần áo của mình, không thích mặc đồ người khác mặc qua!
- Mặc qua là sao? Đây không phải là quần áo mới? Ai mặc qua? - Anh dùng ánh mắt trêu ghẹo hỏi.
- Mới?
- Chẳng lẽ em cho rằng Mộ Dung Tuyết mặc qua sao? Mộ Dung Tuyết chưa từng qua đêm ở chỗ này qua! Quần áo là hai năm trước chuẩn bị cho em, chỉ là sau em lại bỏ đi, quần áo vẫn giữ trong tủ, may mắn không có mốc meo! - Tay của anh vuốt ve đầu của