Duck hunt
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326055

Bình chọn: 7.00/10/605 lượt.

đang nói móc cô đần, cô rút tay về cười nói:

- Chỉ là một ngoài ý nhỏ, ai không có sai lầm chứ?

- Về sau đừng tự chủ trường học nấu ăn gì đó, trong nhà có người giúp việc, không cần em vòa nhà bếp. Nếu như cảm thấy không có chuyện làm, có thể học phụ nữ khác hầu hạ chồng mịnh thật tốt! - Anh tiến tới bên tai của cô, hết sức không đứng đắn mà cười nói, bàn tay dọc theo sống lưng cô trượt xuống.

Cô vội vàng nắm lấy tay anh đề phòng anh làm loạn. Ở đây là biệt thự nhà họ Mạc, không phải nhà cô, tai vách mạch rừng, huống chi cha mẹ anh không thích cô, cô càng không thể thể hiện hành vi phóng đãng ở trước mặt họ.

- Ăn nhanh lên một chút, anh đi trên lầu chờ em. – Anh buông cô ra, đi thẳng lên lầu.

Diệc Tâm Đồng dĩ nhiên nghe ra trong lời nói của anh có ý gì, chỉ sợ anh sẽ cẩn thận tỉ mỉ nằm trên giường chờ cô.

- Mạc thiếu gia! - Vừa dứt lời, cô đón nụ hôn sâu dồn dập của anh, cô vịn vai anh, ngồi trên đùi của anh. Cơ thể anh trần trụi, trên người cô chỉ mặc áo ngủ mỏng manh. Anh nám tay của cô, bôi cao màu trắng lên vị trí vết thương của cô. Sau khi bôi xong cả, ngẩng đầu đưa tay chế trụ đầu cô, môi đè trên môi cô, có ý xấu gặm cắn môi và lưỡi cô. Dừng mấy giây, cắn một cái vào môi dưới của cô, ăn một miếng, cô bị đau quơ múa tay nhỏ, lại bị anh lồng vào trong bàn tay.

Màu sắc con mắt của anh trầm xuống, một giây kế tiếp, đè cô dưới người. Cô nắm lấy hông anh, trong mắt có khủng hoảng và khát vọng khó hiểu. Hoan ái với anh mấy lần, dường như càng ngày cô càng không cách nào kháng cự sức quyến rũ của anh nữa.

Môi của anh dọc theo vành tai của cô vuốt ve qua lại, anh nâng tay của cô đặt trong miệng, khe khẽ cắn, phun trào hơi thở nóng rực. Con ngươi u ám nhanh chóng nhiễm sắc thái tình dục, bàn tay tìm đến trước ngực của cô, cô vội vàng kéo tay anh lại, chỉ chần chờ trong chốc lát, anh ôm lấy eo cô, ngầm chịu đựng đến cực điểm, nhập vào một cái, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt ở phần lưng của cô. (hình như đoạn này có tiếp nhưng bị cắt rồi, thấy tác giả bảo chia sẽ riêng với người đọc bằng cách gì đó, bó tay)

Mạc Vi Phẩm nhìn họ, điếu thuốc trong tay nhẹ nhàng gõ xuống, mở miệng nói:

- Còn có mấy ngày đã kết hôn, mấy ngày nay để công việc xuống, tìm thời gian đi ra ngoài chụp hình cưới!

Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng quay đầu nhìn ông, trong mắt rõ ràng có kinh ngạc.

Vũ Phong Nhi cười theo nói:

- Hai người các con còn lo lắng cái gì? Còn không mau ăn cơm, ăn rồi đi chụp hình cưới!

- Được! - Mạc Duy Dương nhếch môi cười nói.

Diệc Tâm Đồng chỉ có thể cười nhạt.

Họ chọn một cửa hàng áo cưới tốt nhất trong tành phố chụp hình cưới. Mạc Duy Dương và cô chia ra vào phòng thay quần áo, Diệc Tâm Đồng nhìn áo cưới màu trắng trong tay, thoáng như nằm mơ. Điện thoại trong túi xách vang lên, mở mở khóa kéo lấy điện thoại ra, liếc nhìn hiển thị cuộc gọi tới, cong môi cười.

- Anh!

- Đồng Đồng, nghe nói em và Dương sắp kết hôn? Là thật sao? - Vũ Lạc Trạch đưa tay vẫy thư ký ra, cười đi tới trước cửa sổ sát đất.

- Anh, là thật! Thứ hai em và anh ấy kết hôn! - Diệc Tâm Đồng cũng có chút khó có thể tin, sờ sờ mặt, cảm thấy tất cả quá không chân thật, cô thật sự sắp kết hôn với Mạc thiếu gia sao? Tại sao cô lại sẽ cảm thấy không nỡ trong lòng?

- Chúc mừng! Rốt cuộc em và Dương đã đến với nhau, thứ hai thật sao? Anh nhớ rồi, đến lúc đó người một nhà đều tới chứng kiến! - Khóe môi Vũ Lạc Trạch nhếch lên vui mừng cười.

- Anh, cám ơn anh!

- Đồng Đồng, vậy anh cúp trước, đợi rãnh sẽ liên lạc với em! - Vũ Lạc Trạch cười nói.

- Vâng!

Diệc Tâm Đồng nắm di động trong tay, đứng trong phòng thay quần áo, hồi lâu cũng không thay áo cưới, chẳng qua trong lòng có chút tinh thần thấp thỏm.

Cho đến khi cửa phòng thay quần áo bị gõ mấy cái, cô vội vàng đứng dậy nói với người bên ngoài:

- Em lập tức xong ngay!

Mạc Duy Dương đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn đợi cô ra ngoài, trái lại cô vẫn thông thả không vội vàng thay xong áo cưới mới đi ra ngoài.

- Rất đẹp! - Anh tiến tới trước mặt, một tay kéo lấy cô vào trong ngực, cũng không quản bên cạnh còn có người, hôn một cái trên môi đỏ mọng của cô, ôm eo của nàng đi tới trước ống kính chụp hình, căn dặn với nhiếp ảnh gia – Làm phiền chụp thân mật một chút!

Diệc Tâm Đồng cười cười, mặc cho anh éo cô bày ra động tác thân mật ở trước ống kính. Anh nâng cái trán của cô, ở đỉnh đầu của cô nhẹ giọng nói:

- Đồng đồng, cuối cùng anh cũng cưới được em!

Một cái hôn tràn đầy tình ý vào trán cô, cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hôn trả lại cằm anh:

- Mạc thiếu gia! Em cảm thấy được tất cả quá không chân thật! Có phải chỉ là một giấc mộng hay không?

Anh ở bờ môi cô nhẹ giọng nỉ non nói:

- Không phải là mộng!

Cô chỉ vui vẻ cong khóe miệng cười.

Hai người lần nữa đối diện ống kính, nhiếp ảnh gia ra dấu tay:

- Gần thêm nữa một chút, đúng!

Đèn flash từ trước mắt của họ chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt cô nhìn về phía cửa gương bên ngoài tiệm áo cưới, lại phát hiện ngoài cửa sổ có một bóng dáng, bóng dáng đó cũng mặc màu trắng áo cưới, nhìn qua phía cô. Cô muốn tiến một bước