80s toys - Atari. I still have
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325744

Bình chọn: 7.00/10/574 lượt.

a cho cô:

- Điện thoại!

Cô lấy khăn giấy ném vào thùng rác, hít hít mũi hỏi:

- Ai gọi tới?

- Vũ Lạc Trạch!

Cô không tin kêu lên:

- Anh!

- Đồng đồng, ra ngoài đi! Anh ở một quán rượu chờ em! - Vũ Lạc Trạch ngồi vào ghế trong xe anh, một tay nắm tay lái trong tay, liếc nhìn trước mặt bảng hướng dẫn, đưa điện thoại di động kẹp bên tai, cười nói - Tốt nhất cũng gọi cả thằng nhóc Dương ra ngoài!

Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, nói:

- Anh trai bảo chúng ta đi ra ngoài. . . . . .

Mạc Duy Dương nhíu mày:

- Anh trai? Tên kia hình như nhỏ hơn anh!

Cô bật cười hì hì một tiếng:

- Vậy không phải anh nhặt cái tiện nghi lớn.

- Ai kêu tên kia nhỏ hơn anh, không phải muốn đi ra ngoài sao? Còn thất thần cái gì?? - Anh kéo cô lên lầu thay quần áo.

Một giờ sau, Mạc Duy Dương mở cửa xe của anh ra đến quán rượu Vũ Lạc Trạch chỉ định, cũng không biết này trong hồ lô tên này bán thuốc gì, lại có thể mời bọn họ đến quán uống rượu.

Hai người xuống xe, Mạc Duy Dương ôm lấy bả vai của cô vào bên trong quán rượu, Vũ Lạc Trạch liếc mắt lập tức nhìn thấy họ, vẫy vẫy tay với họ.

- Anh!

- Ngồi đi! Muốn uống thứ gì cứ việc gọi, coi như buông lỏng tâm tình. - Vũ Lạc Trạch nói vói bọn họ.

Mạc Duy Dương ngồi lên ghế chân cao, thuận tay kéo cô ngồi trên đùi của mình. Hai người tư thế mập mờ dán vào một nơi. Diệc Tâm Đồng có chút không tự do vặn vẹo người, ngược lại Mạc Duy Dương càng không để ý khiến người khác nhìn thấy cử chỉ thân mật của bọn họ. Vũ Lạc Trạch bên cạnh không nhịn được trêu chọc:

- Này, còn chưa kết hôn đã ngọt ngào như vậy rồi, đây không phải là làm cho người đàn ông độc thân tôi chỉ có nổ máu ghen!

- Thằng nhóc cậu tuổi cũng không nhỏ, có thể tìm một người, tránh cho bị chúng ta lạnh nhạt ở một bên! - Mạc Duy Dương cười nhếch miệng, ấn một nụ hôn lên trán cô, Diệc Tâm Đồng rất oán trách nhìn anh chằm chằm, dùng sức vỗ vỗ ngực Mạc Duy Dương, cười nói - Anh, đừng nghe Mạc thiếu gia! Em muốn một ly cooktail!

Cô kêu lên với người pha rượu.

Mạc Duy Dương vội thay cô sửa chữa:

- Tới ly nước trái cây là được!

- Nước trái cây? Mạc thiếu gia em muốn uống rượu!

- Vậy thì một ly rượu nhỏ!

Diệc Tâm Đồng ôm cổ của anh, cười nói:

- Mạc thiếu gia, anh thật sự rất tốt!

- Bớt nịnh hót! Anh đi toilet! - Anh đứng dậy nói với cô.

- Vâng! - Cô nhận lấy rượu từ người pha rượu uông một hớp, sau đó tầm mắt hướng nhìn sang sàn nhảy.

- Anh muốn đi khiêu vũ không? – Cô níu tay Vũ Lạc Trạch lại hỏi.

Vũ Lạc Trạch lấy điện thoại di động ra, cất giọng nói:

- Anh nhận cú điện thoại, em muốn đi thì đi thôi!

Diệc Tâm Đồng thấy chỗ ngồi chỉ có một mình cô, có chút nhàm chán để ly rượu xuống, đi vào sàn nhảy.

Cô chỉ cảm nhận muốn không khí sàn nhảy, nhưng vẫn không nhịn được khiêu vũ theo đám người, lại sợ lát nữa Mạc Duy Dương trở lại nhìn thấy, cô chỉ có thể hứng thú trong lòng, nhảy mấy cái nữa trong sàn nhảy liền đẩy ra đám người đi ra.

Ngồi trở lại vị trí cũ, cầm lên rượu mới vừa rồi chưa uống xong, lúc nghiêng đầu thấy trên bàn đặt một cái hộp nhỏ, cùng cái hộp nhỏ đặt ở cửa lần trước giống nhau như đúc. Trong bụng cô kinh ngạc, để ly rượu xuống, cầm cái hộp nhỏ lên liếc nhìn, sau đó mở bao bọc ra, lại một hộp durex? Chuyện gì xảy ra? Là ai đưa? Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh trong quầy rượu, cũng không thấy ì nhân vật khả nghi nào.

Vũ Lạc Trạch mới nhận điện thoại xong trở về, thấy cô nhìn xung quanh, tò mò hỏi:

- Thế nào? Lại tìm cái gì?

- Không có gì! - Cô lập tức nhét cái hộp vào dưới bàn, sau đó chột dạ cầm ly rượu lên uống một hớp.

Sau khi Mạc Duy Dương từ toilet trở lại, cô đã uống đến có chút say rồi, vội giành lại ly rượu trên tay cô, khuyên nhủ:

- Uống ít một chút, ngày mai kết hôn không thể tới trễ!

- Vâng!

Vũ Lạc Trạch nâng một ly rượu lên gọi anh:

- Dương, đến, hai chúng ta uống một ly, để Đồng Đồng nghỉ ngơi trước!

Mạc Duy Dương ôm cô vào trong ngực, cầm một ly rượu lên cụng ly với anh:

- Cảm ơn rượu của cậu!

- Ha ha, Mạc. . . . . . Chăm sóc Đồng Đồng thật tốt! Đó là con gái duy nhất của chú hai! - Vũ Lạc Trạch nhấp một ngụm rượu, có phần thương cảm nói.

Màu mắt Mạc Duy Dương trầm xuống, cúi đầu nhìn qua mắt người trong ngực, lại thấy lông mi cô có dính nước mắt, anh vội ra ý bảo Vũ Lạc Trạch không nên nói chuyện Vũ Thịnh Thiên.

Vũ Lạc Trạch cũng ý thức được mình nói chuyện không nên nói, vội cười:

- Chuyện không vui đều đi qua rồi, chúc hai người kết hôn vui vẻ!

Ra khỏi quầy rượu, Diệc Tâm Đồng kiên trì muốn đến bờ biển, Mạc Duy Dương đại khái đoán được cô muốn đi đâu. Sau khi nói lời từ biệt với Vũ Lạc Trạch, lái xe chở cô đến mộ Vũ Thịnh Thiên.

Hai cánh tay cô vòng vào nhau, từng bước một đi tới trước bia mộ Vũ Thịnh Thiên. Mạc Duy Dương theo sát phía sau cô, tiến lên đưa tay níu lại tay của cô, giữ trong lòng bàn tay, nói;

- Gió lớn, đừng nán lại lâu!

- Vâng! - Cô buông tay của anh ra, quỳ gối trước bia mộ, dập đầu vang tiếng mấy cái, chắp tay trước ngực đặt trán chống trên mặt đất, khóc thút thít nói - Ba, ba thấy được không? Con sắp kết hôn, ba và mẹ trên trời có linh thiêng nhất đị