
cúi đầu khẽ cười ở bên tai người phụ nữ.
Diệc Tâm Đồng cảm thấy gương mặt đó sáng chói làm mắt cô đau đớn, mà môi người đàn ông đã dời đến gò má của người phụ nữ, tay theo đó sờ lên đùi người phụ nữ. Sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho một gương mặt giống Mạc thiếu gia đi hôn người phụ nữ khác. Một tay cô đẩy chai rượu trên bàn, bước chân lảo đảo đi ra sàn nhảy.
Quan Hi thấy chuyện có điểm không đúng, vội ở phía sau kêu lên:
- Đồng Đồng, cậu muốn đi khiêu vũ sao?
Diệc Tâm Đồng liều mạng đẩy người phía trước ra, muốn đến gần người đàn ông bên kia, làm thế nào cũng chen không qua, cô gấp gáp vừa nhảy bậy vừa đi qua.
Dean mang tai nghe trong một tai, từ bên trong truyền đến một tiếng:
- Nhân vật mục tiêu xuất hiện!
Dean và người phụ nữ trong ngực liếc nhau một cái, càng thêm ra sức biểu diễn, kéo người phụ nữ đang chuẩn bị lẫn vào đám người đi ra ngoài. Đột nhiên cánh tay bị thứ gì bắt lấy, anh cúi đầu xem xét, là một đôi bàn tay trắng, mà chủ nhân bàn tay chứa đầy nước mắt nhìn anh, điều này làm cho anh cảm thấy thật khó hiểu.
Coral vùi trong ngực anh cũng giật mình không ít, cô gái này từ chỗ nào nhô ra? Còn nữa cô ta làm gì lôi kéo tay Dean vậy, cô có phần không vui trợn mắt nhìn Diệc Tâm Đồng một cái.
Môi Dean lại gần bên tai Coral nói:
- Cô đi dụ nhân vật mục tiêu ra.
- Vâng! - Coral có chút không cam nguyện mà từ trong đám người đi ra ngoài.
Dean quay đầu lại nhìn cô, sau đó lôi cô ra khỏi sàn nhảy. Ra khỏi quán rượu, kéo cô thẳng vào trong xe mình, đóng cửa xe, hai tay ôm ngực nhìn cô gái nằm trên cửa sổ xe nôn mửa.
- Ưmh. . . . . . ưmh. . . . . . – Cô rất ít khi uống rượu, một khi uống say, ngay cả thần chí cũng không rõ, cho nên bây giờ ngoại trừ đầu có hơi choáng váng, tâm tình cũng rất tệ.
Cô quay đầu lại ngã vào trong ngực anh, tay ôm chặt cô của anh, ở trong ngực anh nức nở nói:
- Mạc thiếu gia!
Người đàn ông cau mày nhìn cô gái trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, mỹ nữ phương Đông điển hình, có điều cô làm gì mà cứ luôn gọi anh ‘Mạc thiếu gia!’.
Bàn tay của anh giữ chặt cằm cô, hừ lạnh nói:
- Tôi không tên Mạc thiếu gia, tôi tên là Dean, nghe cho rõ, Dean!
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng là Mạc thiếu gia, tại sao phải đeo một tấm mặt nạ. Tay của cô hướng lên mặt anh, thì thầm nói:
- Mạc thiếu gia có thể lấy mặt nạ xuống để em nhìn anh thật kỹ một chút không?
Dean gạt tay cô ra một cái, có phần không nhịn được nói:
- Tiểu thư, cô đã phá hư chuyện lớn của tôi, đừng được một tấc lại muốn tiến một bước, lập tức xuống xe cho tôi!
Diệc Tâm Đồng vừa nghe anh muốn đuổi cô đi, ôm lấy hông anh không buông, ý thức không rõ khóc ròng nói:
- Mạc thiếu gia, anh đừng đuổi em đi, em không muốn đi!
Nước mắt cô nhỏ xuống mu bàn tay của anh, làm tay anh lạnh một trận. Anh cúi đầu nhìn cô không nói lời nào, mà ngực anh bị cơ thể cô ôm nóng. Trong mắt của anh thoáng qua một màu mắt không dễ gì phát hiện, rất nhạt rất nhạt.
Quan Hi đợi đến khi toàn bộ người trong sàn nhảy tản đi, mới vội vã tìm Diệc Tâm Đồng khắp nơi, nhưng chỗ nào còn có bóng dáng của cô ấy. Cô vội lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho cô ấy, lại truyền đến: “Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.
Làm sao bây giờ? Đồng Đồng đi đâu? Cô nghĩ tới Phi Ưng, chỉ có Phi Ưng mới có thể tìm được cô ấy, nhưng cô không có số điện thoại của Phi Ưng. . . . . .
Diệc Tâm Đồng bị Dean mang vào biệt thự tư nhân của anh, quăng cô lên trên giường lớn. Anh buông cánh tay có chút run, vào phòng tắm.
Mặt của Diệc Tâm Đồng dán vào giường lớn, khó chịu níu quần áo trước ngực, nóng quá. . . . . .
Cô muốn đẩy cửa sổ ra, làm thế nào cũng không đẩy được cửa sổ, sau lưng đột nhiên vươn tới một cánh tay đẩy cửa sổ ra, xoay người cô lại. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông xuất hiện ở sau lưng cô, thăng bằng không ổn, ngã ở trong ngực của anh, tay nhỏ ôm sát hông của anh. Cơ thể của người đàn ông hơi có vẻ cứng ngắc, cúi đầu nhìn cô bị tóc đen che kín đôi mắt, mà cô dường như rất không thoải mái sờ loạn cọ xát lung tung vào trong lòng anh.
Anh mang cô ném lại lên giường, sau đó một mình ngồi trên ghế sofa cách giường lớn không xa hút thuốc, mắt một cái cũng không chớp trong tích tắc nhìn vào người phụ nữ nằm trên giường.
- Mạc thiếu gia! – Cô lẩm bẩm, đầu đau muốn nứt từ trong chăn chui ra, ngồi dậy. Chăn trên người tuột xuống tới thắt lưng, ngẩng đầu nhìn căn phòng xa lạ, ý thức từ từ quay lại, nơi này là. . . . . .
Từ phòng sát vách truyền đến tiếng nước chảy, cô tò mò xuống giường, sau đó khe khẽ đẩy cửa phòng ra, thấy sát vách là phòng tắm, mà cửa kính phòng tắm phản chiếu cơ thể trần trụi của người đàn ông. Cô mãnh liệt nuốt nước miếng xuống, vội vàng đóng cửa lại, sau đó nhảy lại lên giường lớn, nhịp tim như sấm nhắm mắt lại.
Dean đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào, tùy tiện liếc nhìn người trên giường, sau đó lại đi xuống lầu.
Diệc Tâm Đồng nghe thấy tiếng bước chân đã biến mất mới ngồi dậy, nhìn toàn bộ bốn phía xung quanh, đen trắng phối hợp đơn điệu, mà phòng này hẳn là phòng ngủ của người đàn ông đó? Cô ngủ trên gi