80s toys - Atari. I still have
Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325095

Bình chọn: 8.00/10/509 lượt.

rất rõ ràng, Mạc Duy Dương chỉ có thể

là anh cả của cô, anh sẽ không lấy cô. Có thể để cô làm con gái nuôi của bà coi

như đã là ân huệ trời cao cho côdien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com.

Diệc Tâm Đồng cảm giác lòng tự trọng của mình bị vũ nhục thật lớn. Cô không muốn

cùng Mộ Dung Tuyết giành con trai của bà, chẳng lẽ như vậy còn không được sao?

Mạc Duy Dương cũng nín thở, rất sợ nghe được câu trả lời đồng ý của Diệc Tâm Đồng.

Im lặng vài giây, Diệc Tâm Đồng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn

Vũ Phong Nhi.

Vũ Phong Nhi liếc cô một cái, môi đỏ mọng trang điểm xinh đẹp tinh tế nhẹ nhấp.

- Mẹ, bảo tài xế đưa cô ấy quay về! - Mạc Duy Dương lặp lại lời nói vừa rồi.

Vũ Phong Nhi cười lạnh nói:

- Con gấp cái gì? Mẹ không thể mời cô bé một bữa cơm tối? Nếu như con lo lắng mẹ

làm gì cô bé mà nói, con có thể lập tức trở về biệt thự!

Bà cúp điện thoại ném cho Diệc Tâm Đồng, nhìn về tài xế phía trước mặt căn dặn

nói:

- Lái nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian cơm tối!

- Vâng phu nhân

******

Mạc Vi Phẩm dùng ánh mắt tra xét nhìn cô, Diệc Tâm Đồng không dám thở mạnh, chỉ

có thể cúi đầu im lặng không nói.

Vũ Phong Nhi vội đẩy ông một cái:

- Không cần nghiêm túc như vậy, sẽ dọa đến đứa nhỏ!

Mạc Vi Phẩm bưng ly trà trên khay trà, uống một hớp trà, nói với cô:

- Rời khỏi con tôi, cần bao nhiêu tiền cứ việc nói ra. Cô còn chưa đủ tư cách

vào nhà họ Mạc chúng tôi, chớ làm ảnh hưởng con trai và con dâu tương lai của

tôi đính hôn.

Diệc Tâm Đồng bị lời nói giáo huấn của ông làm cho sắc mặt tái nhợt, bàn tay

càng không ngừng nắm chặt trên đùi, khóe miệng run rẩy yếu ớt..

Vũ Phong Nhi chỉ có thể thông cảm nhìn cô một cái. Bà vẫn rất yêu thích Diệc

Tâm Đồng, có điều bối cảnh gia đình đứa nhỏ này không thích hợp với con trai của

bà.

Với địa vị của Mạc gia ở Thành phố J hôm nay, một khi có một biến động nhỏ,

truyền thông báo chí sẽ lôi ra. Huống chi, Mạc Duy Dương còn là chủ tịch tập đoàn

Diệu Hằng, cũng không thể cưới một cô nhi không có thân phận không có địa vị,

không rõ lai lịch!

- Mẹ.... cô ấy đâu? - Mạc Duy Dương vừa vào phòng khách đã lớn tiếng la ầm lên.

Người làm bên cạnh vội vàng tiến lên muốn nhận áo khoác của anh, lại bị anh ra dấu tay ngăn cản, lui sang một bên.

Vũ Phong Nhi nhìn về phía Mạc Vi Phẩm, cười nói:

- Ở trên lầu nghỉ ngơi!

Tầm mắt của anh nhìn theo về phía Mạc Vi Phẩm, sắc mặt khó coi mà đi lên lầu.

Từ sau lưng truyền đến tiếng Mạc Vi Phẩm:

- Đứng lại! Chớ quên mình đã đính hôn, thân phận của mình, ta sẽ cho

người sắp xếp cô ta thỏa đáng, đến lúc tống cô ta đi rồi! Cậu cũng không thể nuôi một con bé cô nhi cả đời! Thế thì ra cái gì hả?

Mạc Duy Dương dừng bước lại, xoay người nhìn Mạc Vi Phẩm ở lầu dưới, bàn tay ở cố tay áo không tự chủ nắm chặt, trên mặt nhuộm một tầng lạnh

lẽo.

- Đây là chuyện của tôi, cô ấy đi hay ở còn chưa tới phiên ông ra quyết

định. - Nói xong, không để ý tiếng la dưới bậc thang trước mặt, anh sải

bước lên lầu.

- Mạc Duy Dương, mày dám làm loạn! Tao tùy thời có thể lấy đi danh hiệu

chủ tịch tập đoàn Diệu Hằng của mày! - Mạc Vĩ Phẩm tức đến xanh mét cả

mặt mày.

- Được rồi, hạ hỏa, ông nói cũng hơi quá đáng rồi! - Vũ Phong Nhi vội vỗ ngực của ông khuyên nhủ.

- Một người đàn bà thì biết cái gì? Hôn sự của nhà Mộ Dung cùng nhà họ

Mạc không thể xảy ra nửa điểm sai xót! Tôi chỉ chấp nhận người con dâu

Tuyết Nhi này! - Mạc Vi Phẩm giận đến không nói được.

Vũ Phong Nhi nhìn ông chằm chằm:

- Lão Ngoan Cố! Cẩn thận bức bách con trai, con trai bỏ nhà trốn đi, đến lúc đó xem ông đi đâu tìm con trai!

- Hừ, nó dám! - Mạc Vi Phẩm từ lỗ mũi hừ ra khí lạnh.

********

Mạc Duy Dương tìm từng phòng kề nhau, nhưng cũng không thấy bóng dáng

của cô, anh lo lắng cô gặp chuyện không may, vội gọi điện thoại cho cô.

Mơ hồ nghe được tiếng điện thoại di động của cô vang lên, anh tìm theo

hướng chuông điện thoại di động tới sân thượng.

- Hu hu~

Anh nghiêng lỗ tai nghe được âm thanh từ một góc nhỏ truyền đến, nhíu

nhíu mày , ánh mắt rơi thẳng vào một bóng đen cuộn mình trong góc.

Hai chân Diệc Tâm Đồng cuộn lại ngồi dưới đất, đôi tay ôm chân, vùi mặt

giữa đùi, rất nhỏ giọng thút thít. Cô sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của mình, cho nên cô lựa chọn góc sân thượng tương

đói bí ẩn, hơn nữa chỗ này không mở đèn, cô có thể phát tiết hết sức tâm tình trong lòng ra ngoài.

- Diệc Tâm Đồng! - Trong bóng tối giọng nói trầm thấp từ tính của anh vang lên.

Tiếng thút thít của cô chợt ngừng, loạn xạ lau lau mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt trong bóng tối đó. Mặc dù nhìn không quá rõ thái độ của

anh, nhưng cô biết anh đang cau mày.

Anh ngồi xổm người xuống, đưa tay chuẩn xác sờ tới đỉnh đầu của cô:

- Đứng lên đi! Phải về nhà rồi!

Cô cũng không nhúc nhích, nhìn thẳng anh, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt

trên người anh. Tay của cô cẩn thận từng li từng tí tìm được hôn anh như đứa trẻ bị vứt bỏ, kéo áo sơ mi trước ngực anh, nhỏ giọng nói:

- Tôi không có nhà! Tôi là cô nhi!

Giọng nói của cô tràn đầy sợ sệt và bi thương, tay của anh