
ngài đi.”
“Chúng ta có thể không nên luôn luôn đối chọi gay gắt như vậy được không?” Minh Thiệu thở dài, “Nàng cũng đoán được, nếu quả thật ta muốn nói rõ thân phận của nàng cho Dương Tuyền Đế quân biết, cũng sẽ không cố ý tới tìm nàng.”
“Ta mặc dù ngủ bảy trăm năm nhưng vẫn chưa ngu dại đến nỗi như vậy. Hết thảy mọi chuyện chỉ là một cái bẫy mà thôi. Ngài cho phép Phong Thần mang ta ra khỏi Thiên Hương lao, còn có kẻ chuyện cổ tích đặc sắc ở Dẫn Tiên cư, những thứ này cũng đều là do ngài sắp đặt!” Thanh Dao có chút kích động, nhưng nàng là người tỉnh táo, cho dù tức giận cũng chỉ là làm cho thanh âm cao lên mấy phần thôi, chỉ có trong mắt mới lộ rõ vẻ tức giận.
Thời điểm Minh Thiệu nói ra thân phận của nàng, Thanh Dao đã nghĩ thông suốt. Khó trách Phong Thần lại có lòng tốt đi quan tâm chuyện Lăng Ba như vậy, khó trách người kể chuyện ở Dẫn Tiên cư lại biết rõ ràng chuyện ở Thiên giới như vậy. . . . . . Thân phận của nàng ngay cả ở Tê Phương Thánh cảnh đều là một bí mật, có lẽ Minh Thiệu cũng chỉ là suy đoán, hắn an bài cái bẫy kia thật ra chính là muốn nhìn phản ứng của nàng. Hiện tại hắn đã có được kết quả mong muốn, nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng không sợ hãi, chỉ cần vừa nhắc tới đoạn chuyện xưa của mẫu thân, nàng không thể không hận.
Minh Thiệu thấy Thanh Dao bị hắn làm cho tức giận, rốt cục không bỏ đá xuống giếng nữa, hắn đến gần nàng, muốn kéo tay nàng. Vậy mà không đợi hắn đụng phải, tay phải Thanh Dao nâng lên, động tác nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt Thiên Tiêu Lăng tuyết trắng đã quấn lấy cổ hắn. Thanh Dao dùng lực lại quấn chặt thêm vài phần.
“Nàng không phải đối thủ của ta, Thanh nhi.” Minh Thiệu dường như vẫn không nhúc nhích, hắn bình tĩnh nhìn thẳng Thanh Dao
“Ta không muốn gặp lại ngài, tại sao ngài luôn xuất hiện trước mặt ta! Dao Cơ nói đúng, ngài chỉ mang lại đau khổ cho người khác. Vị Hi chính là bị ngài hại chết, nàng ở Vong Xuyên đời đời kiếp kiếp chịu khổ, mà ngài vẫn cao cao tại thượng như vậy, ngài cứ sống thanh thản thoải mái như vậy? Ha ha, thì ra là đây chính là thượng thần trên Thiên giới. . . . . .”
“Thanh Dao!”
Minh Thiệu đột nhiên đề cao thanh âm làm Thanh Dao sợ hết hồn. Nàng cũng không thấy rõ hắn làm như thế nào, lập tức tránh được sự trói buộc của Thiên Tiêu Lăng mà đến gần nàng, chóp nũi của hai người gần như chạm nhau. Nàng theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng hai tay hắn dùng sức nắm chặt vai nàng, không để cho nàng nhúc nhích.
“Ngươi ——”
“Ta không biết nàng ấy! Tuyên Ly là Tuyên Ly, ta là ta!”
“Ngươi buông ra. . . . . .”
“Xuỵt, có người tới!” Lời vừa ra khỏi miệng, Minh Thiệu kéo Thanh Dao nhảy xuống đầm nước.
Ào một tiếng, nước lạnh như băng khiến cho Thanh Dao tỉnh táo không ít, nàng trợn mắt nhìn Minh Thiệu một cái, muốn nói chuyện rồi lại không dám mở miệng. Thủy tính của nàng không phải là rất tốt.
Một lát sau, mặt nước tĩnh lặng, ngay cả rung động cũng không có giống như chưa từng có người tới đây.
Thanh Dao tưởng rằng Minh Thiệu đùa bỡn nàng, đang muốn tránh ra thì Minh Thiệu liếc mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng không cần nói.
Quả nhiên, chỉ thấy trong không trung thoáng qua một thân ảnh màu xanh, Dao Cơ đứng trước đầm, gió thổi nâng vạt áo của nàng phản chiếu trong nước, có một loại xinh đẹp không nói nên lời. Thanh Dao nghĩ, năm tháng quả nhiên không có lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người Dao Cơ.
“Đi ra đi, ta biết ngươi đã đến rồi.” Dao Cơ nhàn nhạt nói.
Thanh Dao căng thẳng. Chẳng lẽ Dao Cơ biết bọn họ ở dưới mặt nước? Rõ ràng Minh Thiệu đã bày kết giới, pháp lực của hắn tuyệt đối không kém hơn Dao Cơ, tại sao Dao Cơ có thể đoán được?
Nàng quay đầu lại nhìn Minh Thiệu, ánh mắt Minh Thiệu so với bầu trời đêm bao la ở Vu Sơn còn thâm thúy xa xăm hơn, một nơi không thấy đáy. Hắn cũng đang nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp. Đầm nước rất yên tĩnh, dường như trên bầu trời dưới mặt đất chỉ còn lại hai người bọn họ, đưa mắt nhìn lẫn nhau. Thanh Dao bất giác có một tia hoảng hốt, cảnh tượng như vậy rất quen thuộc, dường như rất rất lâu trước kia hắn cũng từng chăm chú nhìn nàng giống như bây giờ, ánh mắt sâu thẳm như đêm tối.
Nhưng rất nhanh, sự yên lặng bị phá vỡ. Một người mà bọn họ không nghĩ tới cũng đã xuất hiện bên đầm nước, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Dao Cơ, là nàng cố ý dẫn ta tới .” Tuy là đưa ra câu hỏi, ngữ khí của hắn cũng là khẳng định.
Thanh Dao lại căng thẳng. Nàng không thể tin nhìn nam nhân mặc hoa phục kim quan bên cạnh Dao Cơ, tưởng rằng một chút sơ ý cũng có thể phá hủy toàn bộ. Nàng thật không đoán được, Thừa Nguyên điện hạ đến Vu Sơn làm gì.
Hành động kế tiếp của Thừa Nguyên điện hạ làm cho Thanh Dao càng ngoài ý muốn, trong khoảnh khắc đó tâm dường như nhảy ra ngoài. Bởi vì nàng nhìn thấy Thừa Nguyên điện hạ đưa tay phải nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Dao Cơ giống như trong tay hắn là một trân bảo hiếm có, ánh mắt hắn nhìn Dao Cơ cùng với bộ dạng Minh Thiệu vừa nhìn nàng giống nhau như đúc.
Ánh mắt như thế, Thanh Dao nhớ tới mình đã từng gặp ở đâu đó, nàng nhanh chóng hồi tưởng, lơ lửng ở