
ồ mỗi ngày đều có thể gặp phải anh.
Giống như Sâm ca dự liệu trước vậy, chuyện gì bọn họ đều không cần làm, tựa như bình thường chung đụng đơn giản nhất như vậy, truyền thông vẫn như cũ có thể ảo tưởng ra các loại chuyện xưa.
Vì vậy, xì căng đan của cô và Thích Huyền xôn xao.
Mỗi một buổi tối, Tùy Trần hết bận, cũng sẽ cho cô một cuộc điện thoại, giống như bạn bè tán gẫu vậy, nhưng phần cong lượn quanh lớn hơn là cuối cùng anh đều sẽ như có như không hỏi chuyện giữa cô và Thích Huyền.
Thịnh Đản thủy chung cũng không có ngay mặt trả lời, giống như đối đãi với những ký giả kia, lưu lại không gian tưởng tượng.
Cô thừa nhận mình có nho nhỏ phần lòng riêng cùng lòng trả thù, nghĩ đến trước kia mỗi lần bởi vì chuyện anh cùng Đỗ Ngôn Ngôn mà khó chịu, sẽ không nhịn được nghĩ, có phải cô không đem lời nói nói cho rõ ràng, Tùy Trần cũng sẽ khó chịu đây? Cho dù là một chút nhỏ.
Có lúc, đêm khuya yên tĩnh, Thịnh Đản thường xuyên sẽ nghĩ mập mờ như vậy rốt cuộc còn phải chơi bao lâu.
Sự kiên nhẫn của cô cho tới bây giờ đều không phải là đối thủ của Tùy Trần, nhưng lúc lần sau không nhịn được, cô nhất định sẽ không giống như lần trước là dẫn đầu biểu lộ tâm ý, cô sẽ rời khỏi anh, sẽ tìm người đàn ông thích hợp hơn, sẽ hoàn toàn quên lãng anh như không có việc gì cùng người khác nhắc tới đã từng là "Bạn tốt".
Nhưng là tối thiểu như hiện tại, cô còn có kiên nhẫn chơi.
Nghĩ tới đây, mắt Thịnh Đản liếc đồng hồ treo tường, sắp chín giờ, tiết mục của Thích Huyền sắp bắt đầu, cô nhanh chóng mở ti vi.
Dĩ nhiên không phải vì nhìn Thích Huyền, là bởi vì hôm nay Thích Huyền sưu tầm khách quý là Tùy Trần.
Cô từ trong tủ lạnh ôm ra một thùng Ice Cream to, lần nữa trở về trên ghế sofa thì tiết mục đã bắt đầu rồi.
Hai người đàn ông cô rất quen thuộc đang hàn huyên, thoạt nhìn rất dung hiệp, còn cố ý đem chuyện lần trước lái xe đụng nhau mang ra nhạo báng.
"Cậu nói, chúng ta có bất hòa hay không, rốt cuộc có hay không?" Vẻ mặt Thích Huyền rất khoa trương hướng về phía anh rống.
Tùy Trần nhàn nhạt ngước mắt quét anh, nặng nề trả lời: "Có, có tâm kết."
"Thật sao?" Thích Huyền nhíu mày hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhiếp ảnh cơ, "Người nào mời cậu ta tới, không biết tôi cùng cậu ta có tâm kết sao? Nghệ sĩ như vậy không hợp tác thế nào phỏng vấn!"
"Là cậu mời tớ tới, phiền tớ rất lâu, không ngừng gọi tớ là baby, còn khen tớ so với cậu đẹp trai hơn."
". . . . . . Này, một câu cuối cùng tớ không nói qua nha."
"Thật xin lỗi, không cẩn thận đem lời ngầm nói ra."
"Tớ tha thứ cho cậu, baby." Nói xong, Thích Huyền đứng lên, đi tới bên Tùy Trần ngồi trên ghế sa lon khác qúy, tùy tùy tiện tiện ngồi xuống, "Hôm nay vừa lúc thừa dịp tất cả mọi người ở đây, cậu cùng người xem bạn bè giải thích, ngày đó rốt cuộc tại sao muốn đụng tớ."
"Chân ga quá trơn rồi."
"Tùy Trần, nói thật."
"Xe phía sau cậu dán quảng cáo chữ quá nhỏ, tớ muốn lại gần thấy rõ ràng. . . . . ."
"Nói thật!"
Tùy Trần giống như là bị buộc đến bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thành khẩn xoay mặt hướng ống kính, tốc độ giọng nói rất nhanh nói: "Chúng ta đánh cuộc một trăm đồng, xem xe ai tương đối chịu đụng tốt hơn, đơn thuần giải trí. A, các ca ca làm mẫu quyết định sai lầm, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, các bạn nhỏ trước máy truyền hình không cần học theo."
"Phốc!" Một tiếng cười này phun ra từ Thịnh Đản.
Rất rõ ràng, hai người này trước đó đã thảo luận xong câu từ, không cần hỏi, lý do vớ vẩn như vậy, nhất định là tự hoang tưởng ra.
Mặc dù lý do là giả, nhưng Thịnh Đản có thể cảm thấy không khí dung hiệp giữa bọn họ là thật, xem ra là đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi.
Nhưng ý nghĩ của Thịnh Đản rất nhanh đã bị lật nhào rồi, không khí tương thân tương ái như vậy không duy trì được quá lâu, khi đề tài hàn huyên tới việc Tùy Trần tự nghĩ ra nhãn hiệu thì bất thình lình điều tra.
Lúc ban đầu còn là rất bình thường, Thích Huyền rất theo lệ hỏi câu: "Đúng rồi, sản phẩm mới của cậu khai trương vào ngày nào?"
"Lễ Giáng Sinh."
"Ah, tại sao?"
"Bởi vì lễ Nô-en đối với tớ mà nói có ý nghĩa đặc thù."
Thịnh Đản không biết Tùy Trần có phải cố ý nói như vậy hay không, nhưng hình như chỉ là nếu là người bình thường cũng sẽ nghĩ đến hài âm, dù là không nghĩ tới, tổ hậu kỳ tiết mục cũng nhắc nhở.
Không sai, lúc Tùy Trần nói câu nói này, đồng thời bên cạnh nhảy ra phụ đề đặc hiệu to như vậy —— lễ Nô-en? Thịnh Đản? Ngây ngốc không phân rõ. . . . . .
Cô bỗng nhiên sững sờ, cảm thấy trên TV, Thích Huyền hình như cũng ngẩn người, chỉ là rất nhanh cười lên : "A ~ lễ Nô-en, thật là trùng hợp, đối với tớ cũng có ý nghĩa đặc thù."
"Thật sao?"
"Như thế nào, chỉ cho cậu đi lễ Giáng Sinh sao?"
"Cậu không phải quá thích hợp qua."
"Không thích hợp thì càng muốn qua nha, trải qua sẽ thích hợp."
Mùi thuốc súng đang nồng, Thịnh Đản muốn hạ nhiệt đào một miếng Ice Cream ra đưa vào trong miệng.
Không ngờ, chuông cửa đột nhiên vang lên, bị sợ đến cô tính phản xạ đánh xuống lạnh run.
Tiếng chuông cửa vẫn còn tiếp tục, Thịnh Đản từ từ lấy lại tinh thần, để