
t giọng nữ yêu kiều, Anh văn liên tiếp lưu loát, Gia Duyệt miễn
cưỡng có thể bắt được mấy từ then chốt nghe hiểu, khâu ra một câu đầy
đủ.
Chủ nhân của âm thanh là ai, cô đã đoán được.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Edie đỡ Thẩm Phi đang say xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
"Ah, cô là. . . . . . Trợ lý?"
Cô ấy giống như là nhận ra cô, lại giống như chỉ là hỏi thăm.
Gia Duyệt không biết trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Thẩm Phi.
Anh cũng không có say đến quá lợi hại, hơn nữa nhìn thấy Thường Gia Duyệt bên cạnh cửa, có lẽ cơ hồ đã tỉnh táo.
"Hả?" Vậy mà anh thế nhưng lại không thấy tầm mắt của cô, nửa cúi đầu hừ một
tiếng, tà mị treo nụ cười yếu ớt, "Không cần để ý cô ấy."
". . . . . ."
Cô chờ bao lâu, săn sóc cho anh thời gian an tĩnh, kế hoạch gì cũng không
có liền xúc động chạy đi tìm Nguyên Tu. . . . . . Vì chính là chờ anh
một câu "Không cần để ý cô ấy" ? !
Đả thương người không chỉ là lời của anh, còn có anh không nhìn. Anh giống như căn bản không nhìn thấy cô, vẫn ôm Edie mở cửa nhà ra.
"Thẩm Phi!" Gia Duyệt hung hăng mím môi, do dự chốc lát, vẫn không thể nào nhịn được không cam lòng, gọi anh lại.
"Có chuyện gì sao?" Anh phối hợp dừng bước, giọng bình thản, anh chỉ có không tập trung.
"Bảo cô ấy đi, em không thích trong nhà có tư vị của những cô gái khác."
Nếu không phải còn ôm lấy một tia hi vọng đối với anh, cô tuyệt sẽ không nói lên yêu cầu bốc đồng này.
Phải biết, cô gái bình thường tùy hứng đều bởi vì cô yêu người đàn ông cho nên cô khuyến khích phần này.
Vậy mà. . . . . . Thẩm Phi tự tay rớt bể khuyến khích của cô, thậm chí là tự ái.
"Phi." Anh nhếch khóe môi, "Nơi này là nhà tôi."
Nghe ra tràn đầy châm chọc, nhưng trên thực tế chỉ có Thẩm Phi biết, anh đang cười nhạo chính anh.
Tại sao nghe cô tự nhiên nói ra chữ "Nhà" này, còn là sợ hãi.
Thiếu chút nữa, anh liền muốn buông vũ khí đầu hàng, cũng muốn hỏi rõ ràng cô rốt cuộc cùng Nguyên Tu đi đâu? Hai người bọn họ tại sao phải ở chung
một chỗ? Trong miệng luôn nói đã để xuống chuyện trước kia, vậy tại sao. . . . . . Nhưng tại sao cô cố tình vào lúc này, cùng người tình cũ ra
vào một đôi?
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn được mà không đến hỏi, bởi vì sợ đáp án làm mình không chịu được.
Những thứ giãy giụa này chỉ xảy ra ở trong khoảnh khắc.
Gia Duyệt không cảm thấy cũng xem không hiểu, cô đã thấy, chính là người
đàn ông treo nụ cười lạnh, lạnh nhạt xoay người. Đối với yêu cầu của cô, anh ra vẻ không nghe.
Cô trơ mắt nhìn anh ôm người khác vào phòng, cửa phòng đóng lại, trong
nháy mắt, cô hình như còn nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.
Âm thanh này quá lớn, cho tới lúc cô căn bản không có dư lực đi lắng nghe tiếng cãi vả bên trong phòng truyền tới.
"Anh lợi dụng tôi!"
"Cái gì?" Thẩm Phi híp hai mắt đang say.
"Đừng giả bộ ngu, làm cái mập mờ đó, không phải là vì lợi dụng tôi chọc tức cô gái kia sao!"
"Vậy thì thế nào, bị cô lợi dụng nhiều lần như vậy, thỉnh thoảng cũng nên lấy lại một chút chứ."
"Căn bản không phải cái vấn đề này được không? Ngươi có lời gì không thể nói rõ ràng với cô ấy sao? Liền nhất định phải dùng phương pháp nát như
vậy?"
". . . . . . Tôi. . . Không dám hỏi."
Nghe vậy, Edie tựa như nhìn thấy quỷ, hoảng sợ trợn to cặp mắt: "Anh đến
cùng phải Thẩm Phi hay không? Không dám? ! Anh rõ ràng cũng có chuyện
không hề dám? !"
Quả thật rất khó làm cho người ta tin, một người đàn ông ngay cả mưa bom
bão đạn cũng không sợ, dĩ nhiên cũng thua bởi trong tay một cô gái.
"Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa, do bản thân mình, tôi muốn ngủ một lát."
Nếu như có thể sớm biết, một giấc này thiếu chút nữa để cho anh vĩnh viễn
mất đi Gia Duyệt, anh coi như mệt mỏi nữa cũng nhất định chống đỡ không
ngủ đuổi theo cô.
Đáng tiếc, cái thế giới này không có nếu như, càng không có sớm biết.
Đúng, Thường Gia Duyệt không thấy, ở buổi tối hôm đó, không chào mà đi.
Không có ai biết cô đi đâu, cô thậm chí ngay cả đôi câu vài lời cũng không để lại cho Thẩm Phi.
Mà Nguyên Tu vậy cũng không có động tĩnh.
Thẩm Phi tỉnh táo hồi tưởng lại vô số lần đoạn tất cả chuyện xảy ra trong
thời gian đó: cô từ chỗ Lâm Cẩm biết được chuyện của anh, liền vừa vặn
bị anh bắt gặp ở chung một chỗ cùng Nguyên Tu.
Hiếm có một cơ hội tốt như vậy phá đổ anh, Nguyên Tu lại không hề làm gì cả.
Duy nhất chỉ có một khả năng, Thường Gia Duyệt nhất định đồng ý chuyện gì với cậu ta.
Anh cũng thử đã đi tìm Nguyên Tu, đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
Công việc, tìm Thường Gia Duyệt, cuộc sống của Thẩm Phi hình như cũng chỉ còn lại có hai chuyện này.
Tất cả mọi người cho là qua mấy ngày, anh có thể khôi phục bình thường.
Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ cũng đánh giá thấp tầm quan trọng của
Thường Gia Duyệt đối với anh.
Đã hơn một năm, anh cũng không có nhúc nhích chút nào ý niệm muốn buông tha.
Để cho anh ngoài ý là, có người hình như có một dạng ý tưởng giống anh.
Người kia giờ phút này đang an vị ở bên cạnh anh, nhìn chính anh té ở trên
ghế sa lon phòng khách trong nhà, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Này, l