
ng lùi lại phía sau, vầng mặt trời đỏ sắp lặn xuống núi vẫn nóng bỏng, ánh sáng lọt vào khiến mắt cô đau rát.
“An Dao… tôi kể truyện cười cho cô nghe nhé?” Anh khẽ giọng dè dặt hỏi cô.
Cô lặng lẽ lái xe, đôi môi mấp máy: “Đối mặt với ông ấy tôi không nói được lời nào cả, thậm chí một tiếng ‘bố’ cũng không thốt lên được.”
“An Dao…”
“Khi còn bé không hiểu chuyện, bố phạt tôi chép bài, còn cầm thước đánh vào lòng bàn tay tôi, đánh rất đau. Khi đó tôi nghĩ, đợi tôi lớn rồi nhất định phải trêu tức ông. Tôi phải yêu vô số bạn trai để ông hối hận thì thôi.” Cô mím môi ra sức nói tiếp: “Có một năm về nhà, ông đi phía trước, tôi đi theo phía sau, khi nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu ông tôi kiềm chế không nói lời nào. Nhưng cuối cùng vẫn cãi nhau với ông vì tôi đã kí hợp đồng với công ti điện ảnh, ông đã mắng tôi là đồ hạ lưu, không có thể diện, làm gì không làm lại đi đâm đầu vào giới giải trí. Tôi cũng bực tức mà cãi lại ông. Cuối cùng ông giận quá tát tôi một cái. Từ ngày hôm đó, tôi không gọi điện cho ông, thậm chí cố tình không liên lạc với gia đình, chỉ vì muốn chọc giận ông.”
Anh không dám nói xen vào.
Cô bật cười, tay nắm chặt vô lăng, nước mắt rơi lã chã: “Nhưng hôm đó về nhà tôi xem được clip, thấy ông vì bảo vệ tôi mà đánh nhau với người ta, trái tim tôi như bị cứa trăm ngàn nhát dao, đau đớn muốn chết. Con người ông cả đời mạnh mẽ hiếu thắng, chưa bao giờ động thủ với ai, nhưng lại đánh nhau vì tôi, cuối cùng ông bị bắt vào đồn cảnh sát. Trước đây ông đóng học phí, chăm sóc tôi, thậm chí dỗ dành khi tôi bị thương, tôi đều cảm thấy là điều đương nhiên, ông sinh ra tôi thì phải lo cho tôi thôi. Nhưng tôi không bao giờ ngờ được rằng ông cũng có ngày hôm nay, lưng còng, bước đi xiêu vẹo, toàn thân bầm dập bước về phía tôi. Thậm chí ông còn không quan tâm tới mình, còn lo lắng tôi không có tiền, lo tôi bị người ta phát hiện….” Cô đột ngột nhấn phanh đỗ xe bên vệ đường, khóc lóc thảm thiết: “Ông đã làm bao nhiêu việc vì tôi, nuôi tôi chăm tôi dạy dỗ tôi, nhưng tôi thì sao, lúc tức giận thì cãi ông, hơi một tí lại nói muốn chết. Thậm chí khi thi vào Bắc Ảnh tôi còn uy hiếp ông, nếu không để tôi đi học tôi sẽ chết trước mặt ông. Tôi luôn ương bướng, cố chấp không nghe lời ông, nhưng bây giờ mới phát hiện ra mình đã quá quắt đến thế nào. Tôi luôn muốn kiếm tiền để cho ông tiêu, nhưng không ngờ ông chỉ muốn tôi sống khỏe mạnh, bình an.”
Anh nói: “Cô yên tâm, bác trai chưa bao giờ trách cô.”
Nước mắt cô tuôn như mưa: “Nhưng tôi tự trách mình….” Cô gục đầu vào vô lăng, đau đớn rơi lệ: “Tôi khiến ông mất mặt, khiến ông không dám ra khỏi nhà, khiến ông bị cả thế giới này cười nhạo… cả đời không thể gột rửa được nỗi nhục này, cả đời không thể ngẩng đầu làm người được nữa.”
Anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô: “Cô gái trong clip không phải cô, cô không khiến ông ấy mất mặt.”
Cô lắc đầu nguầy nguậy lớn tiếng kêu khóc: “Vô ích thôi, trên đời này chẳng có ai tin tôi. Bây giờ tất cả bọn họ đều đang chờ xem tôi chết thế nào, xem tôi sa ngã đến mức phải đóng phim cấp ba, công ti cũng không từ thủ đoạn nào để ép tôi. Tôi thực sự chịu đựng quá nhiều đau khổ… đâu đâu cũng là kẻ địch, ai ai cũng muốn tôi chết, tôi thực sự sắp không chịu được nữa rồi…”
Anh nói: “Tôi sẽ giúp cô.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh qua làn nước mắt nhạt nhòa, anh nhìn vào mắt cô, hứa một lần nữa: “Tôi nhất định sẽ giúp cô, tôi biết bây giờ cô cần tiền để chấm dứt hợp đồng, cô không muốn đóng phim cấp ba, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Bụi đất bay bay ngoài cửa xe, xa xa những ngọn núi xanh kéo dài tít tắp, từng dãy núi nhấp nhô, mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống, ánh sáng cũng dần trở nên êm dịu hơn.
Anh đưa tay lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Xin cô hãy tin tưởng tôi.”
Bốn bề yên lặng như tờ, ánh mặt trời vương trên mặt anh, lấm tấm như phấn vàng. Cô quay đầu đi, tim đập loạn xạ.
Anh xấu hổ nói: “Xin lỗi.”
Cô liếc anh một cái, tim đập dữ dội hơn.
Anh nói: “Hay là để tôi lái xe đưa cô về nhé.”
Cô lặng lẽ đổi chỗ cho anh, suốt dọc đường không ai nói gì. Đến hơn tám giờ tối hai người mới về tới thành phố. Anh không đưa cô về nhà mà lái xe thẳng ra bờ biển. Trên bờ biển, ánh sáng mờ mờ, thỉnh thoảng vẫn có dăm ba người chơi đùa vui vẻ.
Anh và cô sóng bước đi trên bãi cát: “Trong lí lịch cá nhân cô viết nơi thích nhất là bờ biển, vì thế tôi đưa cô tới đây.”
Cô im lặng chỉ chăm chú nhìn mặt biển. Những con sóng đang vỗ điên cuồng, gió thổi mạnh tung bay cả vạt áo. Anh dùng chân đá mạnh một viên đá xuống biển, mỉm cười hỏi cô: “Cô có yêu thầm ai không?”
Bất giác cô cũng cười theo anh: “Có.”
Hai tay anh đút túi quần, vạt áo sơ mi bị gió thổi tốc lên, giọng nói vừa xa xôi vừa trống vắng: “Tôi cũng có.” Sóng biển ào ạt xô bờ, vô số bọt biển bắn tung tóe. Tiếng cười của anh có chút cô đơn: “Thích người ta nhưng không dám tỏ tình, cô nói xem người như thế có ngốc không?”
Nụ cười của cô rất ấm áp, cô nói: “Sao lại ngốc chứ? Rất si tình.”
Anh nhìn cô, nụ cười trở nên ngọt ngào hơn: “Nhưng cũng rất khổ sở.”
Cô hỏi: “Vậy tại sao anh không the