
- Còn dám bóp cổ anh nữa không?
- Không, không…
- Em là đang cùng với ai…? (anchan: để ba
chấm để chứng tỏ đầu óc ta còn chong xáng chán)
- Anh… Là anh… Tuấn… Đặng Tiểu Tinh không ngừng thút
thít.
- Ngoan, có thưởng.
Nói dứt lời anh liền nhanh chóng tiến vào người cô, ra
ra vào vào ngày 1 nhanh mạnh hơn. Lại 1 lần nữa 2 người đắm chìm trong bể trầm
luân.
(anchan:
haizz! Sao ta thấy ta ngày càng biến thái zị nè)
…………………………..
Đặng Tiểu Tinh sau khi từ trong bể tình dục bơi vào
được tới bờ liền căm tức trừng Lăng Ngạo Tuấn đang cười hả hê nằm bên cạnh, ý
nghĩ muốn trừng chết anh. “Quyết định không nói chuyện với loại người vô sỉ như
hắn” Cô thầm nhủ.
Anh ta là cố tình châm ngòi rồi không dập lửa, còn cố
ý ép cô nói ra những lời lẽ mất mặt như thế nữa, càng nghĩ cô càng hận. Đặng
Tiểu Tinh tức tối gặt phăng tay trư của anh ra khỏi người, bò xuống giường tìm
quần áo.
- Em đang tìm gì đó? Lăng Ngạo Tuấn tò mò nhìn theo.
Đặng Tiều Tinh không nói không rằng vẫn đang ra sức
tìm kiếm. Như biết được cô đang nghĩ gì, anh liền nói:
- Nếu em muốn tìm quần áo thì không cần phí công, anh xé
nát nó từ hôm qua rồi còn đâu.
Nghe anh nói xong kí ức hôm qua lại ùa về trong cô, cô
lại càng căm giận anh hơn, quắc mắt lên nhìn anh, ý nói “ tên khốn kiếp kia,
ngươi xé nát quần áo ta lấy gì ta mặc?”
Nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, anh cười đến rực rỡ,
vui vẽ nói:
- Không có quần áo càng tốt chứ sao? Như thế em không
thể chạy được nữa.
Cô tức muốn nổ đom đóm mắt, “ cái tên vô lại này cư
nhiên lại nói ra những lời vô sỉ như vậy.”
Liếc thấy tủ quần áo của anh, cô nhanh chóng tiến đến,
tay còn chưa chạm được cái tay cầm của tủ liền bị cái tay thối của ai đó khóa
lại.
Anh trừng mắt nhìn cô đầy uy hiếp, nói:
- Nếu em cho rằng trong tủ của anh có đồ của phụ nữ thì
dẹp ngay cái tư tưởng ngu xuẩn ấy đi, anh không ngại cho em mượn đồ của mình
đâu, nếu em có can đảm mặt nó để ra khỏi nhà anh. "Cô thật là nghĩ anh phóng túng vậy sao, phụ nữ
nào cũng mang về nhà, người phụ nữ đầu tiên và cuối cùng được bước vào phòng
của anh chính là cô." Lăng Ngạo Tuấn tức giận nghĩ
“Đùa à, ai thèm mặc đồ của anh, nếu mặc đồ của anh ra
đường chẳng thà tôi tự vẫn còn hơn, còn gì là thể diện của tôi nữa” Đặng tiểu
Tinh thầm nghĩ.
Biết tính Đặng Tiểu Tinh trọng sĩ diện, dù có chết
cũng không mặc đồ của đàn ông nên anh mới dám đưa ra kế sách như thế. Không có
quần áo thì cô không thể chạy được, anh có thể từ từ mà chuyên tâm giáo dục tư
tưởng cho cô.
Đặng Tiểu Tinh dù vạn lần không muốn cũng phải ở lại
nhà của Lăng Ngạo Tuấn. Anh bá đạo, cư nhiên cướp hết mọi thứ trong tay cô,
tước đoạt hết mọi phương tiện liên lạc của cô làm cô không thể cầu cứu với bên
ngoài. Thứ duy nhất còn bên cạnh cô bây giờ chính là tấm chăn cô dùng để quấn
quanh người, đề phòng ai đó sau khi nhìn thấy cô khỏa thân lại “nổi máu giang
hồ” mà ăn cô lần nữa.
Đặng Tiểu Tinh nguyền rủa Lăng Ngạo Tuấn ngàn vạn lần,
anh cư nhiên giam lỏng cô ở đây, hàng ngày 3 bữa đều có người làm sẵn đưa đến
tận phòng, nhưng có giết chết cô, cô cũng không dám mở cữa ra để nhận. “ Cho
xin đi cô bây giờ chỉ quấn mỗi tấm chăn mỏng manh, ra ngoài với bộ dạng này thì
thà giết cô chết còn hơn, may mà người kia rất hiễu chuyện, mỗi lần đưa cơm chỉ
gõ vào cữa vài cái sau đó đặt cơm trước cữa rồi cũng đi mất”.
Lăng Ngạo Tuấn thì không biết đi đâu mất dạng từ sáng
sớm, mặc cho cô xin xỏ n lần anh vẫn không trã cho cô các thứ vật dụng tùy
thân. Cô vừa thẹn vừa giận đã không nói chuyện với anh mấy ngày nay.
Đặng Tiểu Tinh u sầu, quấn chăn ngồi ở góc giường, mắt
nhìn ra phía cữa sổ, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Ánh sáng màu vàng
nhạt của nắng sớm hắt lên người cô, bao bọc lấy cô trong ấm áp, từng tia nắng
ấm như đang vỗ về mơn trớn trên làn da non mềm của cô, đôi gò má vì bị hắt sáng
nên ửng hồng rực rỡ, khắp người cô ánh lên từng tia sáng lung linh huyền ảo, cô
như tinh linh cô độc lạc xuống nhân gian khiến phàm nhân nhìn thấy liền muốn
che chở.
Mà vị phàm nhân Lăng Ngạo Tuấn sau khi ngây người nhìn
cảnh “ mỹ nhân sầu” trước mắt thì tâm rung động không thôi. Thoát khỏi mê hồn
trận, anh đi thật nhanh về phía Đặng Tiểu Tinh, vòng tay ôm lấy cô vào lòng,
nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mê người kia một nụ hôn sâu và dài.
Đặng Tiểu Tinh thoáng ngây người, nhưng cũng rất nhanh
đáp lại anh.
Hai người môi lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau, chậm rãi
châm lên từng ngọn lữa sâu bên trong cơ thể mình. Cứ thế thuận theo những gì
nguyên thủy nhất mà kết hợp với nhau.
Bên ngoài nắng ấm áp, trời trong xanh, bên trong một
mãnh xuân sắc kiều diễm động lòng người.
….
Tình triều đi qua, đễ lại quanh quẫn khắp căn phòng
mùi vị hoan ái nồng đậm, anh ôm cô thật chặt như muốn đem cô tham nhập vào
người anh, đễ cô mãi ở bên anh.
Chỉ mình anh biết lúc phát hiện cô rời đi anh đã đau
đớn và lo sợ như thế nào.
Khi nhìn thấy cô tại sân bay, tim anh đập nhanh liên
hồi, có vui mừng có tức giận.
Vì thế anh mới quyết định đễ cô chính thức trở thành