
ị thua thiệt, cũng nhất quyết không để cho khách
hàng bị thua thiệt, đây là quy định từ trước đến nay của La gia ta…”
Hai vị khách Phong Hà âm thầm trao đổi ánh mắt, người có vóc người hơi cao cười nói:
“Danh dự của La gia trên thương trường chúng tôi tin tưởng, nếu không cũng sẽ không hợp tác lâu đến như vậy. Xảy ra chuyện thế này, nếu có tổn thất
thì phải hai bên cùng chịu mới đúng, chúng tôi ra giá sáu phần rưỡi giá
ban đầu thu mua số tơ lụa này cho La gia được không? Tin rằng đại chưởng quỹ của chúng tôi nghĩ tình giao hảo nhiều năm của lão gia, sẽ có thể
thông cảm cách làm của chúng tôi.”
“Đa tạ hai vị trượng nghĩa…”
La Chẩn vừa nói đến đây, chợt nghe ngoài cửa tiếng bước chân dồn dập,
người chưa đến, tiếng đã vào trước rồi, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Hoàn Tố
vội vã tránh ra, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc bộ y phục màu vàng nhạt xông thẳng vào, “Tỷ tỷ nhìn nè, màu hoa hôm qua tỷ dạy muội, muội đã thêu
xong rồi nè, nhưng bên dưới nên dùng chỉ gì mới tốt đây?”
La Chẩn đối với tình tình nóng nảy xúc động này của Nhị muội bất đắc dĩ lắc đầu, “Đoạn nhi, có khách đang ở đây.”
La Đoạn im bặt dừng bước, gò má phấn thẹn thùng, kéo tay áo lên che mặt
lại, “Người ta đang cao hứng mà… Để cho các vị chê cười.”
Nữ nhi của La gia đều xuất sắc tuyệt vời, Đại tiểu thư thanh tú nhã nhặn, Nhị
tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, còn tam tiểu thư thì khả ái động lòng
người. Ai ai cũng sáng rực rỡ trong mắt mọi người. Nhưng đối với hai vị
thương khách Phong Hà mà nói, vẻ xinh xắn đó không thể nào so sánh được
với màu sắc của tấm lụa thêu trên tay của Nhị tiểu thư La gia.
“Tỷ tỷ, tiểu muội hỏi xong câu này sẽ đi ngay, tỷ nói thử xem, phía dưới
này nên dùng màu gì mới đẹp đây? Màu đỏ cỏ xuyến? Hay đỏ thẫm? Nếu dùng
chút màu hồng nhạt ở chỗ này, tỷ nghĩ có thể làm tăng thêm màu sắc của
đóa hoa này hay không?”
La Chẩn nhận lấy, ngắm nghía đóa Mẫu Đơn đó cẩn thận một lúc lâu, đầu đẹp khẽ lắc, “Đóa Mẫu Đơn này có tên là
Cách Tục, là giống Mẫu Đơn hiếm có, đặc điểm là tươi đẹp mà không tục,
yêu mà không mị, cho nên không thể dùng quá nhiều vẻ diễm lệ. Trên này
em đã dùng nhiều màu đỏ thẫm rồi, nên phía dưới em nên dùng chút màu
vàng nhạt, chỗ này nên thêu chút bóng mờ, thử xem có tăng thêm vẻ sống
động cho đóa hoa đó hay không?”
“Ừm, ừm, ừm….” La Đoạn cười lúm đồng tiền như hoa, “Tỷ tỷ đúng là tỷ tỷ, Đoạn nhi tâm phục khẩu phục, để muội về thử một chút…”
“La nhị tiểu thư xin dừng bước!” Thương hộ Phong Hà theo dõi đã lâu, thật
vất vả đợi đến hai tỷ muội dứt lời, hào hứng hỏi: “Nhị tiểu thư cầm
trong tay là mẫu tơ tằm thêu mới của quý tiệm sao?”
La Đoạn khổ
sở thở dài, “Đương nhiên rồi. Là hôm trước tỷ tỷ đi ngắm hoa Mẫu Đơn về
vẽ mẫu cho ta. Ta đã tốn thời gian mấy ngày mới có thể làm được chút ít
thế này…”
Khách thương dáng dấp nhỏ bé của Phong Hà nhanh nhẹn
tươi cười nói: “Rất đẹp, màu sắc cùng thủ công rất xuất sắc, tuyệt đối
là cực phẩm mà không có cửa hiệu nào có thể so sánh được. Xin hỏi, tấm
tơ lụa này một khi được thêu xong, sẽ đem bày bàn ở quý tiệm sao?”
La Đoạn bật cười, “Vị khách thương này thật khôi hài, lụa đã thêu ra nếu
không bán, chẳng lẽ giữ lại để ăn sao? Chẳng qua là, loại mặt hàng này
tiêu tốn không ít công sức của mấy tỷ muội ta, nên số lượng bán ra sẽ
rất hạn chế. Nếu có đông người đến đặt hàng, chúng tôi sẽ chỉ ưu tiên
cho những khách hàng lâu năm…”
“Ta đặt trước năm trăm tấm!” Người có vóc người hơi cao đột nhiên hô lên.
La Chẩn mím môi, nhìn không nói.
La Đoạn che miệng cười, “Chuyện này, tiểu nữ tử cũng không dám làm chủ.
Chuyện đặt hàng trước thế này chỉ có tỷ tỷ ta mới có quyền định đoạt.”
“La đại tiểu thư…” Người có vóc người hơi cao quay đầu, nhìn về phía chủ sự thanh tú nhã lệ của La gia, “Lấy giao tình lui tới của hai nhà chúng
ta, có phải nên suy nghĩ lại ưu tiên cho chúng ta hay không?”
La Đoạn cùng Hoàn Tố ăn ý liếc mắt nhìn nhau: La gia Đại tiểu thư các nàng, lại thắng.
Tiễn hai vị khách hàng bên Phong Hà về xong thì trời đã sụp tối, mà số
vàng cũng trở về tay đúng như ý nguyện. La Chẩn khẽ khàng phân tích lợi
hại với vị Vương chưởng quỷ đã lỡ làm mất bản khế ước. Dù sao người này
cũng là lão tướng nhiều năm trên chốn thương trường, đối với sơ sót lần
này của mình đã hối hận không thôi, nên thẹn đỏ mặt cúi đầu vâng dạ.
Xong việc, La Chẩn cùng Nhị muội và nha hoàn cùng lên xe trở về phủ. Dọc
theo đường đi, La Đoạn cười khanh khách sung sướng, miêu tả lại điệu bộ
bối rối quẫn bách của hai vị khách thương bên Phong Hà.
Nhìn vẻ vô tư thoải mái của tiểu muội, La Chẩn mím môi, nín cười, “Đã mười tám tuổi rồi, sao vẫn còn bốc đồng trẻ con thế này?”
“Tỷ tỷ, sao tỷ biết người cao to đó có quyền quyết định nhất? Theo muội
thấy, cách ăn mặc cùng khí chất của ông ta không thể nào làm người ta
tin phục bằng người thấp bé.” Cười đủ, đùa đủ, La Đoạn không quên thỉnh
giáo cách nhìn người của tỷ.
“Dù cách ăn mặc cùng khí chất của
người thấp bé đều không tầm thường, thế nhưng giữa mi tâm của người cao
gầy ấy mơ hồ có nét trầm ổn vững vàng, nghiêm nghị. Khi người