Duck hunt
Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324371

Bình chọn: 8.5.00/10/437 lượt.

tám chữ viết còn chưa hết sao? Cậu cũng không phải bắt kẻ gian dâm tại giường…”

Tôi nằm trên giường, lười nói. Nếu như bắt kẻ gian dâm tại giường thật thì tốt rồi, tôi cũng hoàn toàn mất hy vọng. Nhưng hiện giờ tôi bị treo trên không trung, phải làm như thế nào mới được? Thời gian qua, Phương Dư Khả cứng rắn ép tôi học tiếng Anh, giống như nếu tôi không qua được môn tiếng Anh sẽ xảy ra chuyện lớn vậy, chính anh cũng nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, chuyện này có liên quan gì tới cô gái kia? Vì sao quan hệ hai người nói ra lại rất dài? Quan hệ thế nào nói ra mới rất dài? Bạn gái cũ? Đối tượng tôn thờ?

Tôi nằm trên giường, lật người như lật bánh rán, quấn chặt lấy chăn vẫn không ngủ được. Vô số lần xuống giường kiểm tra điện thoại ký túc có tín hiệu hay không, cẩn thận gác ống nghe, nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không thấy nó có động tĩnh, đành phải trở lại giường tiếp tục lật bánh rán.

Ba người kia cuối cùng không cách nào nhịn được nữa, A Đào ở giường dưới rống lên: “Tương tư cũng phải để cho người ta ngủ chứ…”

Tôi uất ức bĩu môi, ôm chăn ngồi thiền. Vương Tiệp ở đối diện ngẩng đầu nhìn tôi: “Lâm Lâm à, đêm hôm khuya khoắt, cậu ngồi như vậy ở bên trên nhìn rất kinh khủng nha. Trước đây da cậu đen còn đỡ, nay thật vất vả cậu mới trắng lại, sao có thể lại đi ra dọa người như thế?”

Tôi lại uất ức bĩu môi, nằm xuống ngay đơ.

Chu Lỵ ngồi dậy, xa xa liếc mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu xuống nói với giường dưới: “Tiệp Nhi, hôm nay nói gì Lâm Lâm cũng không phản kháng, xem ra chuyện ban ngày còn đả kích con bé.”

Vương Tiệp ngồi dậy: “Chu Lỵ, sau này cấm cậu dùng tạo hình Sadako* nói chuyện với tớ! Sức chịu đựng của tớ có giới hạn thôi.”

* Sadako: hình như nhân vật trong phim kinh dị “the ring”, muốn biết thế nào yêu cầu search GG, bạn tìm rồi, không dám trưng ra đây, bạn sợ ma T^T

A Đào cũng tham dự vào cuộc tọa đàm: “Lâm Lâm, cậu bị chuyện gì đả kích cơ?”

Tôi lẩm bẩm trong lòng: nói nhảm, không bị đả kích thì tôi có thể trầm lặng đến mức khiến các người quan tâm sao?

Vương Tiệp rời giường đi rót một cốc nước, vừa rót vừa nói: “Lâm Lâm, cậu nên kể lại với bọn tớ từ đầu đi. Cậu nghẹn thì không nói làm gì, nhưng không thể không để bọn tớ ngủ yên nha.”

Tôi thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lại ngồi dậy, thanh thanh cổ họng, kể lại tình huống ban ngày một lần.

Nửa giờ đầu tiên, trọng tâm câu chuyện lại rơi vào thiên tình sử giữa Chu Lỵ và Vương Nhất Mạc. Một Vương Tiệp sống chết muốn xem ảnh của Vương Nhất Mạc, một A Đào lại muốn xem lịch sử nói chuyện của bọn họ. Vì vậy, nửa đêm nửa hôm, ba người như đang xem phim kinh dị, dán mắt vào cái máy tính bảng trong cảnh tranh tối tranh sáng, sau khi bới móc đầy đủ cả đoạn nói chuyện xong mới miễn cưỡng trở lại trọng điểm tôi muốn nói tới.

A Đào cười lăn lộn trên giường: “Lâm Lâm, không phải cậu nói cô gái kia hơn chúng ta 5, 6 tuổi sao, dưa chuột héo, sao có thể so với cậu.”

Vương Tiệp ngắt lời A Đào: “Cũng chưa chắc. Người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi là chín chắn nhất. Hiện giờ không phải đang thịnh hành tình chị em sao? Bởi vì mấy cậu trai trẻ chưa bước vào xã hội, luôn có cảm giác tìm kiếm thứ mới lạ với mấy cô gái văn phòng. Hơn nữa, Phương Dư Khả có thể nói tiếng Anh lưu loát như vậy cũng rất kỳ quái. Luyện nói nhiều như chúng ta mà khi nói tiếng Anh vẫn có chút văn phong Trung Quốc. Vì vậy, có JQ đây.”

Chu Lỵ nằm vắt chéo chân trên giường nói: “Chẳng lẽ đây là câu chuyện Han Meimei và Li Lei** trong truyền thuyết?”

** Han Meimei và Li Lei là hai nhân vật chính trong loạt sách giáo khoa tiếng Anh, được sử dụng bởi các học sinh trung học cơ sở Trung Quốc đại lục từ những năm 80. Kiểu như Mai, Lan, Nga hay được dùng trong sách tiếng Việt cấp 1, cấp 2 ở Việt Nam ấy.

Tôi nhướng mày: “Cái gì mà Han Meimei với Li Lei? Còn tớ là Polly*** đây.”

*** Polly trong truyện này hình như là một con vẹt =))

Chu Lỵ tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cậu không biết câu chuyện kinh điển của Han Meimei và Li Lei sao? Han Meimei and Li Lei are best friends, câu nói đó khiến bao người thổn thức nha. Rõ ràng yêu nhau lại không thổ lộ với nhau, cuối cùng Han Meimel một mình bay đi nước ngoài, để lại Li Lei cô đơn bóng chiếc trong nước, vì vậy Li Lei mới liều mạng học tiếng Anh, chính là để một ngày có thể đi theo Han Meimei đấy.”

Tôi thè lưỡi: “Chu Lỵ, hồi trung học cơ sở, có phải cậu học tiếng Anh dựa vào ý dâm đấy không? Vậy mới có thể học tiếng Anh không biết mệt mỏi như thế. Sau này tớ cũng phải có sức tưởng tượng như cậu mới được, hoặc là chỉ cần một nửa năng lực biên tập truyện của cậu thôi tớ cũng qua được tiếng Anh cấp tám.”

Chu Lỵ khinh thường nói: “Học tập buồn chán, đương nhiên phải tìm hứng thú chứ. Tớ nghĩ Phương Dư Khả có thể nói tiếng Anh lưu loát như thế chính là nhờ có cô gái thần bí kia. Có lẽ vì luôn đi theo bước chân của cô ta nên hành động của Phương Dư Khả đều bị cô tả ảnh hưởng, vì thế bắt cậu liều mạng đọc sách. Đáng tiếc cái đầu hóa thạch của cậu chọc không thủng được, sống chết vẫn sờ sờ ra đó; cậu ta lại gặp lại ngôi Sao Mai của cậu ta, càng nghĩ cậu tầm