
một người mây trắng, đúng là một trời một vực. Nếu khi còn trẻ bố mẹ mặt mày khôi ngô, sao có thể sinh ra con bình thường như người qua đường A như thế này? Nếu bây giờ con đi tu sửa nhan sắc, ngoại trừ cái tai không cần chỉnh, chỗ nào cũng cần đại tu, vậy chẳng phải làm khó bác sĩ chỉnh hình nhà người ta sao?”
Mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi: “Sao bỗng nhiên lại nhìn rõ hiện trạng như vậy? Aizz, Phương Dư Khả cũng có chút không tốt, bề ngoại quá đẹp trai, dễ làm cho Lâm Lâm nhà chúng ta tự ti. Đả kích con gái nhà ta thành thế này rồi.”
Tôi bĩu môi không nói gì.
Vẫn cứ là bố tôi thương tôi: “Mặt mũi Lâm Lâm nhà chúng ta có chỗ nào không tốt. Không phải mắt mũi đủ cả sao?”
Tôi ra sức gật đầu.
“Ngoại trừ mắt nhỏ một chút, mũi thấp một chút, mụn nhiều một chút, cằm nhiều thịt một chút, những cái khác đều tốt.” Bố tôi tỉ mỉ nghiên cứu gương mặt tôi rồi bổ sung.
Đây mà gọi là bến đỗ tâm hồn hay sao. Rõ ràng là mồ chôn tâm linh non nớt mà!
Từ khi mẹ già bắt đầu chơi cổ phiếu, trong nhà cũng sắm máy tính. Mà căn phòng trường kỳ không dùng đến của tôi cũng biến thành phòng đọc sách. Tôi vào phòng nghỉ ngơi, không có việc gì lại lên mạng, nghe nhạc, lượn diễn đàn, vào QQ, trong nháy mắt đã yên vị.
Wow, trên QQ, cái đầu của Phương Dư Khả sáng.
Nhớ lại, cái QQ này của anh là vì tôi mới lập, ngay cả cái tên “tim đập” này cũng được lập nên trong ký túc xá của tôi. Không biết trong mã số QQ này anh có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ. Không phải nói phụ nữ vì vô số đàn ông mà đổi vô số QQ, còn đàn ông lại có thể trong một mã số QQ lưu vô số phụ nữ sao? Một ngày nào đó phải trộm được mật mã QQ của anh, nhìn xem có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, còn tôi được xếp ở số mấy.
Đang nghĩ ngợi, mẹ già cầm hoa quả bước vào. Đem cái ghế ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi một lúc lâu rồi thở dài nói: “Ở đại học chịu không ít uất ức hả? Tóc cắt rồi, người cũng gầy đi, vừa rồi về nhà, mẹ với bố con còn suýt nữa không nhận ra. Vì thằng nhóc Tạ Đoan Tây mà con giới thiệu cho mẹ lần trước mà biến thành bộ dạng thế này?”
Hiểu con gái không ai bằng mẹ. Bình thường, khi mẹ tôi bước vào phòng tôi sẽ diễn vai chị gái tri kỷ, so với người kêu to gào khỏe thường ngày sẽ như hai người khác nhau. Tôi xoa xoa bàn chân trần: “Quên đi. Dù sao lúc đó cũng quá đau lòng, trời cũng suýt sập xuống. Aizz, người ta là hoa đã có chủ, con lại không theo kịp, có thể không suy nghĩ tới hao gầy sao?”
Mẹ tôi đưa cho tôi một miếng dưa hấu, ý bảo tôi ăn đi. Tôi thật bội phục mẹ tôi, sau khi nhìn thấy tôi vặn vẹo đầu ngón chân mà vẫn có thể không nói hai lời bảo tôi ăn hoa quả, thói quen xấu bị người ta ghét bỏ này của tôi đã được luyện thành như thế.
Mẹ già tiếp tục nói: “Tuổi trẻ thôi, lăn qua lăn lại một chút cũng tốt. Trước khi mẹ gả cho bố con cũng từng thích người khác. Nhưng thích cũng không nhất định sẽ chung sống với người đó. Lần trước nhìn thấy Phương Dư Khả ở nhà ga, mẹ lập tức nhìn ra, ánh mắt nó nhìn con không bình thường. Phương Dư Khả này, vẻ ngoài tuấn tú, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, hiểu con lại thương con. Sau này các con có con cũng có thể trung hòa một chút, ít nhất cũng phải tốt hơn con. Tương lai của con sẽ không giống như khi mẹ nuôi con, ngậm đắng nuốt cay, coi như mẹ cũng yên tâm rồi. Ngày ấy, lúc con mới ra đời ấy, vừa xấu lại vừa đen, ngũ quan trên mặt đều dúm lại một chỗ, lúc đó mẹ còn nghĩ không biết có phải hộ sĩ đỡ nhầm rồi không, nghi ngờ không biết con có phải do chính mẹ sinh ra không nữa.” Người già ai cũng thích “hồi tưởng quá khứ” rồi “nhìn về tương lai”, càng nói càng xa.
“Mẹ, đây là mẹ đang an ủi con hay châm chọc con?” Tôi không nhịn được mà ngắt lời bà, thế nào nói đến cuối cùng cũng biến thành tôi dính bao nhiêu vinh quang của Phương Dư Khả cho xem. Tuy tôi cũng hiểu là tôi trục lợi rồi…
Bỗng nhiên, trong QQ, cái đầu của Phương Dư Khả chợt lóe lên. Ai nha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái đầu của người ta mà vui vẻ hơn cả nhìn thấy cái đầu của ông Mao trên tờ nhân dân tệ.
Tôi nhét miếng dưa hấu vào trong tay mẹ tôi, chẳng thèm quan tâm tới nước dính trên tay, lập tức mở ra xem.
“Kiểm điểm xong chưa?”
Mẹ tôi duỗi đầu qua nhìn màn hình.
Tôi đẩy gương mặt tròn như cái bánh bẻng của mẹ già sang bên cạnh, nhìn mấy chữ kia cười hềnh hệch. Tên nhóc này rốt cuộc cũng nói chuyện với tôi.
Mẹ tôi ngờ vực: “Kiểm điểm cái gì? Con gặp rắc rối hả? Mẹ biết ngay con gặp rắc rối mà, không phải mẹ đã bảo con phải ôm núi vàng cho chặt sao? Con nhóc này, lớn rồi sao vẫn không làm mẹ bớt lo như vậy? Bố mẹ kiếm tiền dễ lắm sao? Nuôi còn lớn như vậy rồi còn gặp rắc rối, không sợ bố mẹ thất vọng sao?”
Vì sao tôi nghe thật quen tai, đây không phải bài diễn văn mẹ tôi đã phát biểu khi tôi không đạt tiêu chuẩn môn số học hồi trung học sao? Tôi liếc liếc bà, nói chắc như đinh đóng cột: “Con hoàn toàn không gặp rắc rối gì cả, con chỉ đang tiêu diệt kẻ địch, vì tương lai êm ái sắp tới mà vô tình bị đâm sau lưng.”
“Bình thường con đã rỗi hơi ưỡn ngực đụng vào nòng súng rồi, người ta còn phải tốn chất xám lập mưu ám sát con hay sao? Aizz, sau này mẹ cũn