Duck hunt
Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326202

Bình chọn: 9.00/10/620 lượt.

mắt, cũng tạm tắt đi cái quyết tâm trong lòng, vốn tưởng rằng bây giờ có thể bước vào nhà ngồi đợi Hàn Nhi đến, không nghĩ đến

hắn vừa xoay người, liền nhìn thấy bóng người thấp thoáng sau bụi cây,

còn có ánh đèn chiếu vào một gương mặt từ dưới góc cằm lên, góc độ này

quả thật dọa người chết khiếp. Dương Phong cũng không ngoại lệ, hắn giật mình đến nỗi không có phản ứng...

"Tại sao.. lại đứng ngoài.. này?"

Hàn Nhi lên tiếng sau khi nhìn thấy Dương Phong. Tay chân lại cuống quít đi ra khỏi gốc cây mà cười ngượng ngịu. Đáng lẽ nó phải làm cho ra dáng là một người vừa từ dưới chân đồi đi lên, nay lại bị phát hiện thế này, không phải thê thảm quá sao??

Sau khi đã bình tâm lại, hắn lau mồ hôi lạnh bên thái dương, hít sâu một hơi:

"Cô thấy hết rồi sao?"

"Hỏi như vậy thì cậu và người đó đang có chuyện giấu tôi à?" Hàn Nhi

không nhanh không chậm trả lời, tuyệt không có thái độ cuống quít giống

lúc nãy

Dù biết rõ mọi chuyện, đã nghe hết mọi chuyện nhưng nó vẫn còn cảm thấy

chút mơ hồ. Vốn dĩ đã cảm thấy có chút kì lạ đối với cái chết của ba

mình, nhưng lại càng không phải đùng một cái lại có thể nhìn thấy ông

còn sống khỏe mạnh như thế..

Thấy Dương Phong không có câu trả lời, Hàn Nhi cầm chiếc đèn pin trên

tay không ngần ngại rọi thẳng vào mặt hắn. Tên này khi không lại ngây

người, lời của nó nói đâu phải là chuyện gì gây sốc...

"Cô không đuổi theo ông ấy??"

Hắn không biết tâm trạng của Hàn Nhi bây giờ là gì. Nếu là cha con lâu

ngày không gặp nhau thì ít nhất cũng phải cảm thấy mừng rỡ trong lòng.

Thế nhưng cặp cha con này một người lại bỏ trốn, một người lại chỉ đứng

nhìn từ xa. Dương Phong cho dù thông minh cũng bắt đầu khó hiểu rồi..

"Nếu người đó không muốn gặp tôi cũng sẽ không ép buộc" Nó nhất định sẽ chờ đợi đến lúc ba nó quay trở lại...

Hắn lắc lắc đầu, thật không hiểu cha con nhà này suy nghĩ cái gì nữa…

Hàn Nhi im lặng, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào Dương Phong. Nếu hôm nay

không phải là nó vô tình đến đây để hỏi thăm tình hình cuả người bán căn nhà thì liệu có nhìn thấy được ba mình không. Nếu chính bản thân nó

không nghe được toàn bộ câu chuyện này thì sẽ phải đợi bao lâu nữa để

hắn có thể kể hết mọi chuyện. Không... hắn nhất định sẽ không nói, vì

lúc nãy hắn còn giúp ông ấy chạy trốn cơ mà. Dương Phong chết tiệt….

Tức giận đối với hắn còn chưa bộc lộ ra ngoài lại trong nháy mắt dòng

suy nghĩ cũng bị cắt đứt đột ngột bỏi một trận choáng váng. Sắc mặt Hàn

Nhi trắng bệt, hơi thở nặng nề khiến tay chân mất cảm giác làm chiếc đèn pin trên tay rơi bộp xuống đất….

Dương Phong còn còn đang ngơ ngác ra không hiểu chuyện gì, ánh mắt lại

đang nhìn theo đèn pin rơi xuống đất lăn đi vài vòng thì bất ngờ thân

ảnh trước mặt cũng ngã khụy xuống theo

Sắc mặt hắn xám xịt, cố vươn tay tới đỡ lấy....

---

Dương Phong ngồi bên cạnh giường, hai mắt chăm chú vào từng nét mặt Hàn

Nhi. Lúc nãy, thật khiến hắn sợ chết khiếp. Khi không lại đột nhiên ngất xỉu nhưng cũng may là hắn đã đỡ kịp. Nhưng chẳng những xỉu thình lình

như thế, nó lại bắt đầu có dấu hiệu nói mớ, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở lại đứt quãng. Thật khiến hắn bồng nó trên tay mà lo lắng đến độ cuống

quít không biết nên đem đi đâu...

Nhiệt độ trong phòng càng về tối lại càng giảm xuống, Dương Phong ngồi

một bên, đôi mắt không hề rời khỏi thân ảnh nằm trong đống chăn ấm nhưng hai đôi lông mày thì vẫn nhíu chặt kia. Hắn vừa đem Hàn Nhi vào nhà,

đặt lên giường thì thấy mọi thứ nhiều quay trở về như cũ.. từ hơi thở

đứt quãng trở nên nhịp nhàng, cả vụ nói mớ cũng không còn, thay vào đó

là nét mặt từ từ dãn ra, an hưởng nghỉ ngơi...

5 tiếng trôi qua, nó vẫn nằm im lặng trên giường, sắc mặt cũng trở nên

khá hơn nhưng Dương Phong lại bắt đầu có dấu hiệu hai mắt khép lại, lờ

đờ cả người...

Bước lại gần chỗ ghế sofa, đôi mắt hắn vẫn không muốn rời khỏi thân ảnh

trên giường đằng kia, hắn thật mong muốn một lúc nào đó Hàn Nhi sẽ tỉnh

lại...

---

Ngày đó, hai chiếc ôtô đâm xầm vào nhau, vang lên một tiếng thật lớn

như muốn xé toạc cả bầu trời xanh trong không một gợn mây. Vụ tai nạn

xảy ra ở ngoại ô thành phố, trên một đường cao tốc nên xung quanh không

có ai chứng kiến được giây phút đó. Một hình bóng bé nhỏ do vụ va chạm

mà phá đập cửa kính bay ào ra ngoài xa hơn 20m, chiếc xe trong phút chốc lại vang lên một tiếng nổ lớn rồi bốc cháy, cửa xe và một vài đồ đạc

văng ra tung tóe...

"Ba ơi...ba ơi"

Khuôn mặt lem nhem vết máu, cô bé nhìn về hướng chiếc xe đang bốc cháy, không ngừng hét lớn...



"Ba ơi..."

Hàn Nhi choàng tỉnh, trên trán mồ hôi lấm tấm, ánh mắt hoang mang đảo

khắp căn nhà. Nơi này, chính là hồi chiều, nó đã nhìn thấy...

thấy...??

.

.

.

Thôi bỏ qua đi, ông ấy đã không muốn gặp, nó cũng không muốn nhớ đến

nữa, một lúc nào đó sẽ thật sự gặp lại nhau chứ không phải như tình cảnh bây giờ...

Đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán thì lại chạm phải thứ vì đó

mềm mềm, Hàn Nhi nhìn xuống trên tay nhìn là một chiếc khăn còn hơi ẩm

do lúc nãy bật người dậy nhanh quá, chiếc khăn cũng theo chiều m