Sói Và Dương Cầm

Sói Và Dương Cầm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325103

Bình chọn: 8.5.00/10/510 lượt.

i thế nào? Cô giới thiệu cho con.”

Tiểu An: “Giống cô Thiên Thiên xinh đẹp, nhẹ nhàng lại tâm lý.”

Hàn Hàn lập tức ngồi ngay ngắn, thái độ vô cùng trịnh trọng: “Cô Thiên Thiên lớn hơn cháu sáu tuổi.”

Tiểu An: “Nhưng chú Thần lớn hơn cô ấy mười bảy tuổi.”

Hàn Hàn vẫy tay với Tiểu An, đợi Tiểu An bước đến, Hàn Hàn ân cần

vuốt ve đầu Tiểu An, ánh mắt đẹp mê hồn: “Tiểu An, chú Thần lấy tư cách

một người đàn ông nói cho cháu nghe: đối với đàn ông ba mươi tuổi thì

tuổi tác của những phụ nữ xung quanh người đàn ông tỷ lệ nghịch với năng lực của người đàn ông đó, có nghĩa là khi cháu ba mươi tuổi, khoác tay

cháu là một phụ nữ bốn mươi tuổi, điều đó cho thấy cháu vốn không được

coi là đàn ông; người phụ nữ bên cạnh cháu ba mươi tuổi, điều đó cho

thấy cháu là người đàn ông tầm thường; nếu là phụ nữ hai mươi tuổi khoác tay cháu, chứng tỏ cháu có sức lôi cuốn ghê gớm.”

An An kịp thời bổ sung: “Nếu khoác tay anh là một cô gái mười ba tuổi thì chứng tỏ anh là kẻ tâm lý bất thường.”

Tiểu An, thiên tài toán học, lập tức gật đầu: “Hiểu rồi, con gái lớn hơn bốn tuổi, cháu không nên nghĩ tới.”

Tâm Tâm lau mồ hôi: “Con có thể để ý mấy cô bé còn trong bụng mẹ!”

Đúng là hai người đàn ông này nên học làm thế nào để trở thành người cha tốt đây!

Tâm Tâm: “Cứ việc hỏi.”

Miêu Miêu: “An An ơi, lúc nào mới đón vợ và con qua đó, chẳng phải là Hàn Hàn để lại cho anh một biệt thự ư?”

An An: “Còn phải hỏi, họ đang ở phòng tôi rồi! Mẹ kiếp, tôi đợi ngày này mười lăm năm rồi.”

Miêu Miêu không dám hỏi câu tiếp theo, đến lượt Tâm Tâm.

Tâm Tâm: “An An, lời hứa một giờ của anh đâu? Lời nói ra không rút lại được nữa đâu…”

An An (cười tinh nghịch): Một giờ sao có thể đủ?

Tâm Tâm (run rẩy): “Đổi câu hỏi khác.”

Nhiều độc giả: “Có ý gì chứ? Không hiểu.”

Tâm Tâm: “Có ý là… chuyện này có nói cả đêm cũng không hết.”

Miêu Miêu: “Bao giờ Thiên Thiên sinh? Rốt cuộc sinh mấy đứa? Dù sao

thì cũng chắc chắn là một bé trai rồi, có muốn sinh một công chúa nữa để làm thông gia với nhà An An không? Tình cảm cần phải vun đắp từ sớm.”

Tâm Tâm: “Tôi không giỏi toán, có lẽ còn khoảng bảy tháng, thai long

phượng đấy, chắc chắn có một bé dành cho Tiểu An, chưa nghĩ ra là bé

nào.”

Miêu Miêu: “Hỏi câu riêng tư một chút, hôm nay có thay đổi gì không? Sao chẳng thấy thêm chữ nào vậy?”

Tâm Tâm: “Đương nhiên rồi, các bạn không phiền nếu tôi thêm hai trăm từ chứ? Tôi có thể sửa mà!”

Chị Huyền: “Tại sao An An không yêu Hàn Hàn hoặc Hàn Hàn không yêu An An, họ có thể sớm tối bên nhau, đặc biệt khi thấy cái đoạn An giúp Hàn

bôi thuốc, lúc đó tôi cảm thấy họ chắc chắn có ý gì đó?”

An An: “Vóc dáng anh ấy khá hơn chút thì tôi có thể suy nghĩ về việc đó.”

Hàn Hàn: “Nếu chú ấy đồng ý làm tình thì tôi cũng có thể suy nghĩ về việc đó. ”

An An: “Anh đã bao giờ gặp người đàn ông nào như em chưa?”

Hàn Hàn: “Chú thì sao?”

Tâm Tâm: “Đây chính là nguyên do hai người không nảy sinh tình cảm,

cả hai đều muốn mình là người chủ động chứ không phải bị động.”

Chị Huyền: “An An có điểm gì nổi bật mà khiến Hàn Hàn luôn muốn bảo vệ anh ta?”

Hàn Hàn chìm vào hồi ức.

An An: “Còn phải hỏi, vì tôi đẹp trai chứ sao.”

Tâm Tâm: “An An, anh nên nhớ anh không phải là kẻ ưa bị động.”

Hàn Hàn: “Lúc tôi mới ở trong giới xã hội đen, việc gì chú ấy cũng

cáng đáng mọi thứ cho tôi. Chúng tôi cùng vào sinh ra tử. Tôi không giết người vì những kẻ đáng giết chú ấy đều thay tôi giết cả rồi… Tuy chú ấy không bao giờ nói với tôi nhưng tôi biết chú ấy giết người lần đầu tiên là vì tôi, quan trọng hơn là… Tôi tin nếu đổi lại An Dĩ Phong là tôi

thì chú ấy cũng cáng đáng mọi thứ cho tôi.”

An An (cảm động): “Anh Thần, chi bằng chúng ta bàn bạc một chút về vấn đề ai là người bị động nhé!”

Tâm Tâm: “Thuần?”

Mắt An An liền sáng lên, nhìn ngó xung quanh.

Tâm Tâm: “Tôi chỉ gọi trêu thôi, kiểu nô lệ của vợ như anh chẳng bao giờ thay đổi được.”

Chị Huyền: “Tôi rất muốn biết hai người đàn ông tuyệt vời bình luận về nhau như thế nào.”

Hàn Hàn: “An Dĩ Phong không có khuyết điểm nào, chỉ có mỗi điều là vướng phải tình yêu thì như bị bỏ bùa mê thuốc lú.”

An An: “Anh Thần, anh không bị bỏ bùa mê thuốc lú ư? Ai vì người con gái của kẻ thù mà tông vào ô tô?”

Hàn Hàn: “Bây giờ cô ấy là vợ anh rồi.”

An An: “Con trai em mười bốn rồi đấy.”

Tâm Tâm: “Đừng có chó chê mèo lắm lông, các anh chẳng ai hiểu về tình yêu đâu! Hàn Hàn, tôi buộc phải nói với anh, kiểu của anh gọi là tán

tỉnh, không phải tình yêu. An An, anh đừng tự cho mình là cao thủ tình

trường, từ trước đến nay anh chỉ yêu có mấy ngày mà còn nửa đường đứt

gánh. Những người phụ nữ sau đó ngoắc ngoắc ngón tay là đến, có lẽ nhiều lúc còn chẳng cần động tay nữa. Các anh yêu đương nhăng nhít, may mà

tôi là mẹ đẻ, tặng cho hai anh hai phụ nữ thích hợp với các anh đấy!”

Hàn Hàn: “Mẹ đẻ?”

An An: “Rõ ràng cô ấy không phải…”

Chị Huyền: “Ấn tượng lần đầu gặp mặt đối phương của hai anh là gì?”

Tâm Tâm: “Cái này hình như đã nói trong truyện rồi.”

An An: “Có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, lịch sự, đủ bốn tiêu chuẩn[1'> đấy!”

Tâm Tâm:


The Soda Pop