
như những
mũi kim châm vào tim anh, khiến anh đau đớn âm thầm.
Cố Nguyên chợt thấy ân hận vì đã ly hôn với Tô Dao,
nếu chưa ly hôn thì chí ít anh còn có thể lợi dụng mối quan hệ trên pháp luật
để giữ cô lại. Còn bây giờ, anh dựa vào điều gì để giữ cô lại đây?
“Muộn rồi, em ngủ đi.”
Cố Nguyên không nhìn Tô Dao, anh đi ngang qua cô, trở
về phòng mình. Tô Dao đợi cho đến khi anh chuẩn bị bước vào phòng mới nói: “Đợi
đã.”
Cố Nguyên dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Gọi anh lại rồi nhưng Tô Dao không biết mình có thể
giải thích với anh điều gì, hoặc tại sao phải giải thích với anh.
Quan hệ của cô và Cố Nguyên khép lại rồi, giải thích
là mình không xảy ra chuyện gì với Hứa Đông Dương cũng có nghĩa là tự thú nhận
rằng mình có tình cảm với anh; mà cô, cô vẫn chưa hiểu rõ, Cố Nguyên trong lòng
mình thực sự có vị trí như thế nào.
“Anh… anh đi ngủ sớm đi.”
Tô Dao nói không ra lời. Ánh mắt chờ đợi của Cố Nguyên
phút chốc lại tràn ngập sự thất vọng. Anh vẫn không quay đầu lại, đáp lại một
tiếng rồi đẩy cửa bước vào phòng.
Tô Dao bất lực ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy mặt mình.
Tại sao lại xảy ra sự việc như vậy?
Ngày hôm cô được nghỉ bù một ngày vì đã đi công tác
suốt đợt lễ, Tô Dao cũng không muốn đi làm để lại phải đối diện với người đàn
ông mà cô không biết phải đối diện như thế nào.
Mới sáng sớm Tô Thư đã thức dậy, nằm cuộn tròn trong
vòng tay Tô Dao. Mấy ngày không gặp mẹ tâm trạng của cô bé dễ dàng trở nên bất
an. Tô Dao ôm mãi con trong lòng, nằm trên kể truyện cổ tích Cách Lâm.
Cố Nguyên thức dậy muộn hơn Tô Dao một chút, anh vừa
đẩy cửa bước ra thì Tô Thư đã nhảy xuống, nhào vào lòng Cố Nguyên.
Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư, nhấc cô bé lên quay hai vòng,
đến khi cô bé cười khanh khách mới thôi. Cố Nguyên hôn con, cọ râu mới mọc vào
má cô bé khiến Tô Thư bị ngứa, cười ầm lên.
“Tô Thư có yêu bố không?”
“Yêu ạ!”
Tô Thư ôm chặt lấy mặt Cố Nguyên, hôn lên môi anh: “Tô
Thư yêu bố nhất.”
Tô Dao thấy vậy, lòng rối như tơ vò.
Con còn nhỏ như vậy mà đã yêu Cố Nguyên đến thế, mình
làm sao có thể rời xa anh được?
Đặt Tô Thư xuống đất, Cố Nguyên ngẩn đầu nhìn Tô Dao:
“Em dậy rồi à?”
“Vâng.”
Cũng không biết tại sao, Tô Dao cảm thấy thái độ của
Cố Nguyên dường như lạnh lùng hơn. Anh tuy không nói gì, không làm gì nhưng anh
thể hiện sự xa cách. Sự xa cách đó khiến Tô Dao lo sợ.
Người đàn ông này luôn hiền hậu, luôn chăm sóc cô, bao
dung cô, yêu chiều cô. Bây giờ anh đột nhiên trở thành như thế này, Tô Dao mới
phát hiện ra rằng mình không biết phải làm sao để xóa bỏ sự xa cách ấy.
“Em… em làm bữa sáng…”
“Anh không ăn.”
Cố Nguyên quay người đi vào nhà vệ sinh rồi đi ra, lấy
áo khoác và chìa khóa đi ra ngoài: “Anh còn có chút việc bận, hôm nay em trông
Tô Thư. Anh nói với dì Dư là cuối tuần này đến muộn một chút, sau chín giờ dì
ấy mới đến.”
“Vâng.” Tô Dao đáp nhỏ một tiếng.
Tô Thư không cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa người
lớn, cô bé nhào qua ôm chặt lấy chân Cố Nguyên, bố đừng đi, bố chơi với Tô
Thư.”
“Ngoan nào, bố có chút việc, tối về bố mua cho con gái
đồ ăn ngon nhé, được không?” – Cố Nguyên cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Thư.
Tô Thư tội nghiệp đứng nhìn theo Cố Nguyên rồi lại
quay đầu nhìn Tô Dao.
Mấy ngày Tô Dao không có ở nhà, khó khăn lắm mẹ mới
về, bố lại đi ra ngoài, đối với con bé thì cả bố và mẹ cùng ở bên cạnh mới là
niềm hạnh phúc lớn nhất.
Ánh mắt của con khiến cả hai người đều trầm xuống. Cố
Nguyên vẫn cúi người, khẽ vuốt tóc Tô Thư, không nói rằng sẽ ở lại nhưng không
có ý phải đi ra ngoài ngay.
Tô Dao do dự một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm
nói: “… Nếu việc không quá gấp, hôm nay anh có thể ở nhà chơi với con được không?”
Cố Nguyên không đáp, trầm ngâm hồi lâu, anh bế Tô Thư
lên, không nhìn Tô Dao, nhung lời thì nói để Tô Dao nghe: “Được rồi, bố không
đi nữa, ở nhà chơi với Tô Thư.”
“Bố tốt nhất! Tô Thư yêu bố nhất.”
Tô Thư ôm l
y Cố Nguyên thơm. Tô Dao khẽ thở phào: “Vậy anh ăn
chút gì nhé?”
Cố Nguyên quay sang nhìn cô: “Ừ.”
Tô Thư tuột xuống khỏi người Cố Nguyên, chạy vào bếp
cầm trứng rán và bánh mì cho bố.
Ăn sáng xong, hai người họ ở nhà chơi với Tô Thư. Chín
giờ ba mươi dì Dư mới đến dọn dẹp nhà cửa.
Chơi tới trưa, Tô Dao đi chuẩn bị cơm trưa. Con gái ăn
xong không bao lâu thì buồn ngủ, Cố Nguyên dỗ ngọt một lúc thì cô bé lăn ra ngủ
say trong vòng tay của anh. Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư đặt về phòng, khẽ khép cửa
lại. Tô Dao đang cùng dì Dư thu dọn chén bát trong bếp.
Anh đứng tựa người vào cửa bếp nhìn cô hồi lâu. Hôm
nay mặt trời rất đẹp, ánh nắng rọi chiếu vào nhà bếp, cô như tắm trong ánh nắng
mặt trời, Tô Dao làm việc nhà, giống như một người vợ thật sự
“Dao Dao.”
Cố Nguyên lên tiếng: “Anh muốn ra ngoài mua ít đồ, em
đi cùng anh nhé?”
“Dạ.”
Tô Dao ngẩn đầu lên, vì làm việc nhà nên mặt cô đỏ
hồng, dì Dư chạm vào người Tô Dao: “Hai người đi đi, những việc này mình dì làm
là xong. Tô Thư chút nữa dì sẽ trông.”
“Vậy làm phiền dì, chúng tôi đi một lúc sẽ về.”
Tô Dao lau tay, cười với dì Dư một cách ngại