
trước đây, những lô muốn nói vẫn ngập
ngừng ở miệng, không thốt thành lời.
Đường nào cũng khó.
Lập trường khác nhau, những thứ muốn có cũng khác nhau
khiến hai người đứng ở vị trí đối lập nhau.
Cô bây giờ chủ yếu đứng ở góc độ của Tô Thư để suy xét
vấn đề.
Trở thành một gia đình với Cố Nguyên, sau khi có con
của anh rồi, dù thế nào đi nữa, Tô Thư đối với bố con anh cũng chỉ là một người
ngoài mà thôi. Trong suốt sáu năm qua Cố Nguyên luôn chăm sóc Tô Thư, nhưng đó
là khi anh chưa có đứa con riêng cho mình. Một khi đã có con ruột, sẽ có rất
nhiều thứ khó nói. Con người ai cũng có sự ích kỷ, huống hồ trước đây Cố Nguyên
không xuất phát từ góc độ người cha mà chủ yếu xuất phát từ góc độ một gia
đình.
Dù sau này anh vẫn đối xử tốt với Tô Thư nhưng khách
quan mà nói, hai người có con riêng của mình rồi, con vẫn còn nhỏ, tất nhiên sẽ
cần tình yêu của cả bố lẫn mẹ. Giống như lời Cố Nguyên nói, con của anh và cô
mới là sợi dây thật sự gắn kết hai người. Vậy còn Tô Thư? Rất rõ ràng, con bé
sẽ thiệt thòi.
Cô chỉ muốn dành trọn tình yêu thương cho một đứa con,
cho con tất cả tình yêu của mình. Cô đã từng nợ Tô Thư rất nhiều, chỉ sợ cả đời
mình Tô Thư không thể biết bố ruột của mình là ai, làm sao cô có thể chấp nhận
một nhân tố đe dọa tới tương lai của Tô Thư như vậy?
Cố Nguyên muốn có một đứa con giữa anh và cô, bản thân
sự việc này đã phản ánh rõ anh thực sự rất để ý đến việc Tô Thư không phải là
con ruột của anh.
Muốn có một đứa con mang họ Cố đối với Cố Nguyên mà
nói không phải là một việc quá quan trọng, mà điều quan trọng ở đây là chỉ có
con mới có thể gắn kết chặt chẽ giữa anh và Tô Dao, mới có thể tạo thành một
gia đình thực sự không thể tách rời, mới có thể giúp anh và Hứa Đông Dương đứng
cùng một vị trí với nhau.
Tô Dao do dự hồi lâu, cười gượng gạo: “Anh…”
Cô dừng lại: “Anh như thế này với em được coi là sống
chung một cách phi pháp.”
Cố Nguyên cười, cúi đầu thơm vào mũi cô: “Có phải là
nghĩ đến việc kết hôn đến phát phiền ra không?”
Tô Dao ầm ừ đáp lại, rồi giấu suy nghĩ của mình vào
tận đáy lòng. Cố Nguyên nằm xuống rồi ôm lấy Tô Dao: “Anh ta sẽ không thể giữ
mãi giấy tờ của em mà không trả. Anh sẽ đến công ty ba tiếp nhận em bên Bình
Thành trước, sau đó đợi qua một tháng theo yêu cầu xin nghỉ việc, nếu anh ta
vẫn còn làm khó em, chúng ta sẽ đi tới Sở lao động, nhờ bên thứ ba là có thể
lấy được giấy tờ của em.”
Tô Dao im lặng gật đầu.
Cũng mong sự việc sẽ giản đơn như lời Cố Nguyên, trong
lòng cô vẫn phấp phỏng những lo lắng thầm kín.
Tết này xảy ra sự việc như vậy ở Bình Thành dường như
mới chỉ là chương khởi đầu, những cơn phong ba bão táp trong cuộc sống gia đình
đang ẩn sâu sắp ập tới.
Hai mươi bảy tháng chạp, bước chân của một năm mới
đang ngày càng đến gần. Cơn cảm cúm của Tô Thu đã được trị liệu kịp thời, hai
ngày nay đã khá hơn nhiều. Mới sáng sớm con bé đã đòi đi ra vườn thú chơi, Cố
Nguyên liền đưa con đi đổ xăng. Tô Dao và mẹ thu dọn đồ đạc, quyết định ra siêu
thị ở gần nhà mua chút đồ ăn mang theo cho con gái.
Lúc này người đi siêu thị chật ních, trước các quầy
thu ngân là những hàng người dài dằng dặc. Tô Dao và mẹ mua không nhiều đồ, đi
một vòng rồi quay trở lại quầy thu ngân.
Trong khi xếp hàng, Tô Dao và mẹ nói chuyện câu được
câu chăng. Tô Dao cúi đầu xem lại những thứ đã chọn, lật lại đồ đạc xếp trong
giỏ, phát hiện chưa mua sữa tươi mà Tô Thư thích uống, liền để mẹ lại xếp hàng,
còn mình thì rẽ ra một góc đi tìm khoang bày sữa tươi.
K tìm tới quầy sữa thì bất ngờ gặp Hứa Đông Dương ở
đó.
Tô Dao không chần chừ gì thêm, quay người bước đi,
nhưng đúng lúc đó Hứa Đông Dương ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô. Anh đuổi theo
tóm được cô: “Dao Dao!”
Tô Dao giãy giụa ra khỏi tay Hứa Đông Dương, quay người,
cố lấy hết sức bình tĩnh nhìn anh: “Anh cũng tới mua đồ à?”
Ánh mắt của anh vẫn còn vẻ mệt mỏi, Hứa Đông Dương
buông Tô Dao ra, nhìn cô: “Ừ, năm nay đón tết nhưng phải làm thêm giờ, chỉ có
một mình anh, vì vậy tới mua ít đồ.”
Anh ngập ngừng rồi hỏi: “Em về Nam Thành rồi à? Không
đón tết ở Bình Thành sao?”
Tô Dao khẽ nhăn mày: “Vâng”
Hứa Đông Dương nhìn người phụ nữ trước mặt: “Xảy ra
xung đột gì với anh ta? Hay là xung đột gì với gia đình sao?”
“Phó tổng Hứa” – Tô Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương
– “Những việc này đều là việc riêng của tôi, anh quan tâm có vẻ hơi quá rồi.”
Nói xong Tô Dao quay người bỏ đi. Hứa Đông Dương dường
như chẳng kịp nghĩ ngợi gì vội bước lên trước một bước ngăn cô lại: “Dao Dao,
anh…”
“Tô Dao
Bất chợt vọng lại tiếng gọi đã cố gằng kìm lại từ bên
cạnh, khiến Tô Dao và Hứa Đông Dương đều chết sững, Tô Dao quay người nhìn
sang, mặt trắng bệch. Bên cạnh là mẹ Tô Dao, không biết bà đã quay lại từ khi
nào, nhìn cô một cách nghiêm khắc.
“Buông con gái tôi ra.” Mẹ Tô Dao bước lên trước, cất
giọng.
Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao rồi lại nhìn mẹ Tô Dao, từ
từ buông tay Tô Dao ra: “… Bác ạ.”
“… Tôi nào dám.”
Mẹ Tô Dao kéo cô đứng phía sau mình, nhìn Hứa Đông
Dương từ trên xuống dưới: “Tôi đã