
bắt nạt Ngọc Nhi biểu tỷ.”
“Mẹ nói gì vậy, khó khăn mới có một tỷ tỷ đến bầu bạn
cùng, con cầu còn không được, sao có thể bắt nạt chứ.” Thanh Hề làm nũng.
Thái phu nhân biết quan hệ giữa Thanh Hề và các chị em
ruột lạnh nhạt từ xưa, nàng gần như không có anh chị em gì, nay Minh Ngọc Nhi
đến đây, Thanh Hề lại đã trưởng thành hiểu chuyện, tất nhiên khác hồi bé rất
nhiều.
“Ngọc Thư Nhi đi đường mệt mỏi, nghe nói vẫn chưa khỏe
hẳn, con phải chăm sóc chu đáo.”
Thanh Hề đi tới kéo tay Minh Ngọc Nhi nói: “Con đưa
Ngọc Nhi biểu tỷ đến Lan Huân Viện trước, vừa rồi con đã cho người cầm thẻ bài
đi mời Vương thái y tới để bắt mạch cho Ngọc Nhi biểu tỷ, giờ chắc đến rồi!”
“Thanh Hề nghĩ chu đáo lắm.” Thái phu nhân nghe thế
rất yên tâm.
Thanh Hề dẫn Minh Ngọc Nhi ra khỏi phòng Thái phu
nhân, “Ngọc Nhi biểu tỷ, em rất mong chị đến, từ khi nhận được thư của dượng
năm ngoái em đã ngóng trông.”
“Tôi cũng đang muốn cảm tạ em, nếu không phải em sai
Thôi Xán tới đón tôi, không biết tôi có thể…” Minh Ngọc Nhi cảm kích sâu sắc.
“Chúng ta là tỷ muội sao lại nói thế, biểu tỷ cũng
biết đấy, em xa cách với anh chị em ruột, từ nhỏ vẫn luôn hy vọng có một tỷ tỷ
để gần gũi, lần trước khi biểu tỷ tới em chưa hiểu chuyện, biểu tỷ đừng trách
em.”
“Không phải em vừa nói chúng ta là tỷ muội không cần
nói những lời khách sáo đó sao?” Minh Ngọc Nhi cười kéo tay Thanh Hề.
Khả Nhân đi theo Minh Ngọc Nhi vào Lan Huân Viện, mặc
dù đã bị khí thế quyền quý của Quốc công phủ làm cho choáng váng, nhưng sự hoa
lệ của Lan Huân Viện vẫn khiến cô ấy phải kinh ngạc gấp bội. Ai nấy đều nói
Thái phu nhân thương yêu phu nhân Quốc công, chắc là bảo bối cả phủ đều tập
trung ở đây.
Tuy đã đầu xuân, trăm hoa đua nở, nhưng mẫu đơn, thược
dược vẫn cần được nuôi dưỡng trong nhà ấm, vậy mà ở đây dùng hai loại hoa đó
làm bốn bình hoa nhỏ, hết một ngày là đổi hoa mới, chỉ riêng chuyện hoa cỏ này
đã tốn kém không ít.
Thanh Hề an bài cho Minh Ngọc Nhi ở phòng phía Tây,
tất cả đồ dùng trang trí đều chiếu theo phòng của Thái phu nhân mà sắp xếp, Khả
Nhân sờ rèm cửa làm bằng Hà Ảnh Sa (13) mà muốn
cắn lưỡi, thứ sa này tiểu thư nhà cô ấy muốn làm xiêm y cũng không có, vậy mà ở
đây lại thành rèm cửa.
Minh Ngọc Nhi dù sao cũng từng chứng kiến rồi, nhìn đồ
đạc trong phòng là biết Thanh Hề rất có lòng hậu đãi, cũng rất tôn trọng cô ấy,
vô cùng cảm kích. Tổ phụ Minh Ngọc Nhi đắc tội tân hoàng nên bị bãi quan, cũng
liên lụy đến phụ thân cô ấy, cảnh nhà ngày một sa sút, đã hiểu rõ thói đời ấm
lạnh, lần này đến cũng chỉ mang theo một hầu gái, nhưng trên dưới Quốc công phủ
không có ai khinh thường, ai nấy đều tôn trọng gọi cô ấy là biểu tiểu thư, cho
thấy dì và Thanh Hề rất có lòng.
“Biểu tỷ xem nếu cần sắm thêm thứ gì thì đừng khách
sáo, cứ nói với Noãn Nhân là được, cô ấy rất được việc.” Thanh Hề kéo tay Minh
Ngọc Nhi vào phòng. Noãn Nhân là vợ của Tường Lâm, con trai Viên mama, sao có
thể không được việc.
Sau mấy ngày ở chung, Thanh Hề mới phát hiện vị biểu
tỷ Ngọc Nhi này thực sự có chỗ hơn người, khó trách dượng có tham vọng đưa cô
ấy tiến cung. Từ đối nhân xử thế, cho đến tài hoa đức hạnh, dung mạo phong thái
của Minh Ngọc Nhi đều khiến Thanh Hề học hỏi được không ít. Lúc đầu vẫn là cùng
thảo luận, về sau thành Thanh Hề chỉ hỏi và hỏi, Minh Ngọc Nhi cũng không giấu
diếm gì, hai người ở chung rất hòa thuận.
“Ngọc Nhi biểu tỷ, mùng hai tháng hai có hội, chị có
muốn đến Bảo Quốc Tự xem biểu diễn không?” Thanh Hề ngước đầu, vô cùng chờ mong
nhìn Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi chần chừ một lát, lòng cũng rất muốn,
nhưng không dám đòi hỏi. Phàm là gánh hát nổi danh thiên hạ đều phải đến Bảo
Quốc Tự biểu diễn trước đã, khán giả ở đó khen ngợi, nhiều người xem, mới coi
như là có tiếng tăm, đi khắp thiên hạ đều có người nể mặt. Cho nên nơi đó là
chỗ ra mắt của những vở diễn mới và những nghệ sĩ mới, hai lý do này quá đủ để
lòng người háo hức.
Thanh Hề biết rõ vị biểu tỷ này làm gì cũng phải cân
nhắc ba lần, liền nói thẳng: “Em rất muốn đi, chỉ sợ mẹ không cho phép, nếu
biểu tỷ cũng đi, mẹ biết tỷ tỷ xưa nay ổn thỏa chu đáo nhất định sẽ yên lòng,
biểu tỷ.” Thanh Hề làm nũng lôi kéo vạt áo Minh Ngọc Nhi.
Minh Ngọc Nhi dù sao cũng là một cô nương chưa đến
mười tám, lòng cũng bắt đầu dao động, “Chỉ hai người chúng ta đi sao?” Minh
Ngọc Nhi có biết chuyện Thanh Hề khi bé, lúc đó Thanh Hề rất xinh xắn đáng yêu,
có lần đi xem pháo hoa thiếu chút nữa là bị bắt cóc, khiến Thái phu nhân sợ gần
chết, sau đó Thanh Hề không được ra khỏi nhà như thế nữa. Giờ nàng trưởng thành
lại xinh đẹp nổi bật, Thái phu nhân tất nhiên càng lo lắng.
“Không, lần trước Đình Trực ca ca đã nhận lời sẽ dẫn
em đi.” Thanh Hề có phần chột dạ, điều kiện của Phong Lưu, nàng đã tìm ra câu
trả lời, nhưng vẫn sợ bản thân sai lầm, thế nên mới muốn mượn Minh Ngọc Nhi để
ngộ nhỡ sai thì vẫn có cớ khiến Phong Lưu mềm lòng.
“Vậy biết nói với dì thế nào?”
Thanh Hề thấy Minh Ngọc Nhi đã động lòng, vỗ ngực nói:
“Để em đi nói là được, đến lúc đó t