Pair of Vintage Old School Fru
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326212

Bình chọn: 9.5.00/10/621 lượt.

xem em đến bây giờ vẫn chưa từng kêu tên anh đâu đấy, luôn gọi Ôn

thiếu, Ôn thiếu, Ôn Phó tổng Ôn Phó tổng, thật xa cách a.

Em kêu anh Thừa Thừa được không? Hai chúng ta quan hệ cũng rất thân thiết, dù

sao so với Cố tiểu thư, hai ta còn có thể làm bạn bè thân thiết được

mà.”

Vốn muốn thông qua con đường là bạn bè, sau đó lợi dụng nó

giành lại người đàn ông của mình Cố Minh Tích sắc mặt càng thêm trắng

xanh, cô thật là không hiểu, tại sao Ôn Dư Thừa từ nhỏ đến lớn đều muốn

cùng cô đối nghịch!

“Thừa thừa à, cậu cảm thấy tôi gọi cậu như vậy được không?”

Vệ Cung Huyền cười giả dối, nếu như không phải một tay ôm con trai một tay dắt bà xã, anh sẽ không chút do dự đánh qua một quyền.

“Không cần, hai ta không quen.”

Ôn Dư Thừa cự tuyệt.

“Tớ cảm thấy hay là gọi A Thừa dễ nghe hơn.”

Đại thần thật sự ngứa tay, Nguyễn Mộng nhìn tròng mắt đen thâm trâm của anh, vội vàng nhón chân lên nói:

“A, A Huyền, mắt kính của anh có chút sai lệch, em giúp anh điều chỉnh.”

Thật ra thì căn bản không có gì.

Vệ Cung Huyền lúc này mới lạnh nhạt liếc Ôn Dư Thừa một cái, đối với Cố Minh Tích nói:

“Thât ngại quá, trong lòng ngoài việc không muốn gọi thế, tôi cũng không muốn vợ mình gọi người đàn ông khác thân thiết như vậy, bản thân dĩ nhiên

cũng sẽ không gọi nhũ danh của người phụ nữ khác. Trong công ty còn có

việc, chúng tôi đi về trước, Cố tiểu thư hẳn là biết cách kêu taxi chứ?”

Nói vừa xong, Ôn Dư Thừa lập tức nói:

“Thật may là tôi đã vừa mới gọi điện thoại bảo tài xế tới đưa Cố tiểu thư về nhà.”

Thấy sắc mặt Cố Minh Tích rõ ràng xanh mét, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trăng sáng:

“Không cần cám ơn tôi, tôi chính là một người tốt như vậy đó, ai kêu tôi lại

là một người anh tuấn tốt bụng, luôn suy nghĩ cho người khác chứ?” Từ sau hôm đó, đến nửa tháng cũng không thấy Cố Minh Tích xuất hiện, Vệ

Cung Huyền không hề mảy may quan tâm, nhưng Nguyễn Mộng lại không cách

nào xem như không có chuyện gì.

Mặc dù Cố Minh Tích đã rất lâu

không xuất hiện, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ như Cố Minh Tích, làm

việc gì cũng dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà không quan tâm đến hậu quả, im

lặng không nói, nhất định là đang có âm mưu nào đó.

Quả nhiên cô dự đoán không sai. Ngày thứ 7 kể từ nửa tháng sau đó, Cố Minh Tích tìm tới cửa.

Vừa mở cửa, đã thấy ngay gương mặt được trang điểm một cách tinh tế của Cố

Minh Tích, ngay lập tức Nguyễn Mộng cảm thấy sửng sốt, bối rối không

biết nên trực tiếp đóng sập cửa hay là mời cô ta vào nhà.

Đang do dự, Cố Minh Tích mỉm cười dịu dàng với cô:

“Chào Nguyễn tiểu thư, tôi tới tìm Vệ tổng.”

Nguyễn Mộng rất muốn đáp trả: xin gọi tôi Vệ phu nhân! Thái độ lễ phép động

lòng người, nói là đến tìm ‘Vệ tổng’, nếu như mình đáp trả, chẳng phải

bị coi là người hẹp hòi?

… Gạt bỏ lòng độ lượng!

“Xin gọi tôi là Vệ phu nhân! Cố tiểu thư tìm chồng tôi có việc gì không?”

Nhìn người phụ nữ trước mặt, Nguyễn Mộng hết sức kiềm chế suy nghĩ muốn tát

cô ta một cái. Mỗi lần nhìn thấy Cố Minh Tích, cô lại nhớ đến đủ loại

chuyện không tốt đẹp kiếp trước, lo sợ những điều đó sẽ lặp lại.

Nụ cười của Cố Minh Tích thoáng dừng một chút, nhưng vẫn tự nhiên trả lời:

“Vệ phu nhân, thật ra thì tôi đến xin Vệ tổng giúp một chuyện.”

Nguyễn Mộng muốn cự tuyệt, chẳng nghĩ đến việc Vệ Cung Huyền thấy cô mở cửa

lâu như vậy mà không quay lại liền đi ra, thấy Cố Minh Tích đứng ngoài

cửa, chân mày nhất thời nhíu lại, ôm eo Nguyễn Mộng kéo vào lòng nói:

“Sao lại để cho khách đứng ở ngoài thế?”

Cánh môi mỏng khẽ nâng lên, nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Mời Cố tiểu thư vào.”

Đưa Cố Minh Tích vào phòng khách, Nguyễn Mộng không dám để cô ta và chồng

mình tiếp xúc nhiều quá, Vệ Cung Huyền cũng không muốn cùng bạn gái

trước có quan hệ gì, liền đi vào phòng bếp pha trà.

Nguyễn Mộng vội vàng nắm lấy tay anh, chớp đôi mắt to: “Em cùng đi với anh.”

Thấy dáng điệu tiểu tứ phụ đáng yêu của cô, Vệ Cung Huyền cũng ngại đang có người ngoài ở đây, cúi đầu hôn cô một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Mộng liền ửng đỏ, vui vẻ cùng anh vào phòng

bếp, lúc bưng trà ra lại thấy Cố Minh Tích đang trêu chọc Vệ Tiểu Bảo

trong nôi.

Chỉ là hình như Vệ Tiểu Bảo cũng biết đây là kẻ địch

của mẹ, cho nên cũng rất không nể tình, Cố Minh Tích đưa tay sờ khuôn

mặt nhỏ nhắn của bé, bé liền tránh ra, thấy cô sắp đến gần, liền mếu máo rưng rưng nước mắt.

Nguyễn Mộng vừa nhìn, chợt cảm thấy vô cùng hãnh diện, con trai cô quả nhiên vẫn luôn đứng về phía cô!

Lập tức liền đi đến ôm Vệ Tiểu Bảo từ trong nôi lên – không phải cô nhỏ

mọn, cũng không phải là cô nghĩ nhiều, tóm lại chỉ cần có chút liên hệ

với Cố Minh Tích, cho dù chỉ là tạm thời, chỉ là một chút, cô cũng không muốn.

Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ôm mình, cái miệng nhỏ nhắn nhất thời cười tươi, nắm áo Nguyễn Mộng, hai cái chân ngắn nhỏ giẫm ở trên đùi cô không ngừng lộn xộn. Vệ Cung Huyền thấy bộ dạng bé như không dừng lại

được, cười mắng một câu:

“Nhóc con hiếu động quá!”

Vừa nói vừa đưa ly sữa hình phim hoạt hình dáng yêu cho Nguyễn Mộng, sau đó đẩy ly nước trà tới trước mặt