
Anh đang định bồi thường em mà.”
“… Cho em tiền?”
Nguyễn Mộng nói thế nhưng cô cũng cảm thấy không có khả năng.
“Sao có thể thế!”
Quả nhiên….
“Em qua đây, cho em xem thứ này.”
Mắt to nheo lại, cảnh giác liếc về phía anh.
“Không có quỷ kế?”
“Anh là hạng người như vậy sao?”
Thấy nhân phẩm của mình bị coi thường, Ôn Dư Thừa tỏ vẻ bị tổn thương.
“Nếu không chúng ta kéo bất kì người quen biết nào hỏi một câu, anh Ôn thiếu trong lòng bọn họ là địa vị gì.”
“Anh thôi đi, chỉ biết lừa gạt mọi người.”
Nguyễn Mộng nói thầm, nhưng vẫn rất cẩn thận không tiếp xúc thân mật với tay người nào đó vừa mới ngoáy lỗ mũi.
Ôn Dư Thừa lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, mở một cái video.
Trong nháy mắt Nguyễn Mộng cũng nín thở, gương mặt liền đỏ bừng, nửa ngày không nói được một câu đầy đủ:
“Này này này, anh anh anh….”
Ở trong đó là video Cố Minh Tích và họ Vương kia vào đêm hôm trước! Ôn Dư Thừa duỗi lưng một cái.
“Anh đã phải canh ở đó rất lâu, đâu giống như ba người nhà em đã sớm về nhà đi ngủ, ăn của em ít đồ đã sao, thật là hẹp hòi.”
“Ai cần anh quay cái này chứ?”
Nguyễn Mộng giờ mới nhận ra, mình đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của anh.
“Vật này… vật này… Anh thật quá thất đức!”
“Ê, anh giúp em còn bảo anh thất đức?”
Lông mày nhọn của Ôn Dư Thừa lập tức dựng thẳng, hận không thể nắm lấy viên bánh bao, hung hăng lấy ra nhân bánh.
“Anh thất đức thế nào, em nói, em nói xem!”
Nguyễn Mộng vội vàng xoa nhẹ cánh tay bị anh cầm, nếu để cho đại thần thấy, cô
chịu không nổi.
“Dạ dạ dạ anh không phải thất đức, là tiểu nhân có mắt không tròng không biết anh nhân cách tốt được chưa?”
Thấy sắc mặt Ôn Dư Thừa đã tốt hơn một chút, cô liền tỏ vẻ thương lượng nói:
“Vật kia…. Anh định làm thế nào?”
“Đó.”
Cầm điện thoại di động tung lên tung xuống, mặt lộ ra vẻ bất cần.
“Mới nghĩ định công khai cái hình khiêu dâm này.”
Thật là quá ác độc…
“Như vậy hình như không tốt lắm?”
“Sao lại không tốt, em mới không biết đó bánh bao, người phụ nữ kia, từ nhỏ anh vừa nhìn đã thấy phiền.
Cái vỏ bọc kia của cô ta có công phu cưỡng ép còn lợi hại hơn cả anh, hiện
tại may mắn lắm anh mới nắm được nhược điểm, không giẫm chết cô ta chẳng lẽ còn cho cô ta cơ hội khởi nghĩa à?”
Anh cũng không ngốc,
cáng không phải là lão già thiếu não, với những người mình nhìn không
thuận mắt nhất định phải đuổi cùng giết tận, để tránh gió thổi củi khô
bén lửa tiếp tục đi gây họa.
Nghĩ tới đây, liền nói giọng trách móc:
“Anh nói, bánh bao, em không phải là định bỏ qua cho cô ta chứ? Em đã biến
thành nữ chính thiện lương ngu ngốc trong phim thần tượng lúc nào rồi
hả?”
Đã như vậy còn gải vờ như nữ chính thiện lương….
Nguyễn Mộng nhìn lên trần nhà, liếc mắt xem thường:
“Dĩ nhiên không phải, cô ta khi dễ em thì thôi, nhưng cô ta lại khi dễ Tiểu Bảo, nếu như tìm không ra, đời này có thể em sẽ không được gặp con trai nữa, mềm lòng với cô ta? Em ngu ngốc sao?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Ừm…”
Cô nâng cằm lên suy nghĩ một chút.
“Tự chúng ta ra tay có phải hạ thấp thân phận quá không? Hơn nữa, còn rất tổn hại công đức.”
Ôn Dư Thừa lòng đầy mong đợi, lại được đáp án như vậy, tức chết, một phát
gõ vào đầu Nguyễn Mộng, khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt:
“Tự dưng đánh người.”
“Có cách nào hay không?”
Anh sắp phát điên.
“Không có anh sẽ theo kế hoạch ban đầu của mình làm.”
“Có rồi, có rồi!”
“Nói!”
Dữ như vậy Không sợ cô tố cáo với đại thần à?
Nguyễn Mộng liếc mắt xem thường, lại chọc chọc gáy Ôn Dư Thừa:
“Không phải Vương phu nhân rất hay ghen sao, trước đó mấy tiểu tam tiểu tứ
tiểu ngũ của Vương lão chẳng phải tất cả đều bị bà ta làm cho chết đi
sống lại sao? Anh cảm thấy chúng ta gọi điện thoại cho bà ta được
không?”
…. “Không nhìn ra nhé bánh bao, một bụng đầy suy nghĩ xấu, em thật lợi hại.”
Nguyễn Mộng cảm thấy mình rất vô tội, cô xấu xa chỗ nào chứ?
Chân run run, cô giật điện thoại di động của anh, tắt video đi, thật sự là
quá bỉ ổi, khống phù hợp với bản chất dịu dàng thiện lương của cô.
“Mặc kệ, dù sao em cũng đưa ra chủ ý, làm như thế nào là chuyện của anh, còn anh trộm đồ ăn của em, chuyện này không thể bỏ qua, anh mau đi xuống
dưới mua lại cho em, phải mua giống hồi nãy.”
Thấy Ôn Dư Thừa muốn kháng nghị, liền trừng mắt:
“Anh bỏ tiền!”
Thấy bà xã ôm không ít bọc so với lúc trước còn nhiều hơn mấy phần, vừa ăn vừa đi vào, Vệ Cung Huyền kinh ngạc nhíu mày, hỏi:
“Lại đi bóc lột lão Ôn rồi hả ?”
“Ai bảo anh ấy giành đồ ăn của em chứ, những thứ này đều là anh ấy bồi thường cho em.”
Nguyễn Mộng lấy ra một xiên bắp luộc lắc lắc trước mặt, ngửi thử cắn một cái.
Ngồi ở trong khu trò chơi Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ăn cái gì đó, nhất thời không
bình tĩnh được, lập tức đung đưa bò đến bên cạnh Nguyễn Mộng, lôi kéo
vạt áo của cô không ngừng a a a.
Nguyễn Mộng cầm đồ ăn vặt không còn cách nào khác, cho một xiên bắp luộc để bé gặm. Vệ Tiểu Bảo được
ăn, hài lòng tập tễnh bò về đống trò chơi, vừa lắp khối gỗ vừa ăn, cái
miệng nhỏ nhắn vui vẻ, ngốn ngáo ăn đến phồng miệng.
Cô thích
thú ăn, vừa ăn vừa hối hận, sớm biế