
loại cảm giác xinh đẹp đến lạ
thường.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước màu trắng, thuỷ tinh
trong suốt bao phủ một tầng bọt nước thật dày, thân thể người phụ nữ
trắng nõn nà vô lực mềm mại ở nơi đó, sau lưng còn có một người đàn ông
cao lớn cường tráng, nơi riêng tư của hai người thân mật giao hợp, dán
sát vào nhau, phát ra tiếng động dụ hoặc khác thường, mang theo tớ bạc
dinh dính.
(MTY: cảnh mờ mà lòng không ‘mờ’ được )
Thân
thể của Nguyễn Mộng đã đến cực hạn, nhưng vẫn còn cảm giác được, cho dù
bất tỉnh cũng nhỏ giọng rầm rì, khóe mắt rõ ràng có nước mắt tràn ra. Vệ Cung Huyền tiếp tục bắt lấy thắt lưng của cô, nhìn đến cái mông của cô
bị mình va chạm mà đỏ bừng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thành
tựu.
Nhưng Nguyễn Mộng nằm ở trên thành bồn tắm, trên bụng rất
nhanh liền bị cấn ra dấu vết đỏ ửng, có một chút đau, hơn nữa khoái cảm
càng nhiều, cô vô ý thức quơ lên đôi tay, bị Vệ Cung Huyền một tay bắt
được, giữ ở sau lưng không thể động đậy.
Đại thần đã ăn nhầm thuốc kích thích sao? Tại sao dũng mãnh như thế? Anh rốt cuộc xong chưa?
Nguyễn Mộng muốn khóc, cô cũng đã tỉnh lại, đáy mắt long lanh nước mắt trong suốt, dáng vẻ uất ức.
Nếu nói như thế này là hảo hảo sống tốt bên nhau, vậy bây giờ cô hối hận còn kịp hay không?
Ngày mai lại là ngày đầu tiên cô đi làm, chẳng lẽ muốn cô đi trễ sao?! Anh rốt cuộc có để cho người ta ngủ không a!
“Ưm…”
Mở miệng, vốn là nghĩ muốn khiển trách, nhưng cuối cùng lại biếm thành rên rỉ không cách nào dừng được.
‘”Ngừng, dừng ừm …A a…”
“Nhuyễn, kêu lớn lên nữa, anh thật sự thích nghe em kêu.”
Anh vừa va chạm vừa vuốt ve gương mặt cô, đôi môi ở trên lưng cô vừa hôn vừa gặm.
Phần lưng một trận đau nhức, Nguyễn Mộng lần này là thật sự sắp hỏng rồi. Cô chuẩn bị mạnh mẽ phản kháng, quyết không thỏa hiệp dưới dâm uy của đại
thần:
“Nhanh, nhanh ….”
Nhanh? Đại thần rất rõ ràng đã
hiểu sai ý của cô rồi, môi mỏng giương lên lộ ra nụ cười, hạ thân tiến
vào càng nhanh càng dùng sức.
Nguyễn Mộng thật là có nỗi khổ mà
nói không nên lời, cô vẫn còn chưa nói hết câu liền bị anh làm cho rối
loạn câu từ gì cũng bay mất hết, coi như có nói ra cũng đều như gió
thoảng qua tai, bị đại thần hoàn toàn xem thường.
Thân thể của cô thật là một bảo vật, làm lâu như vậy mà vẫn còn ướt át vô cùng, còn cắn bảo bối của anh được chặt như vậy.
Vệ Cung Huyền rốt cuộc có thể hoàn toàn hưởng thụ đến cảm giác mất hồn của thân thể, càng thêm không muốn buông tha cho cô. Dù trong lòng biết cô
sáng mai còn phải đi đến công ty mới nhận việc cũng không chịu ngừng
lại.
Trong lòng còn nghĩ, tốt nhất làm cho cô không đi được, như vậy là anh có thể danh chính ngôn thuận mà đem cô giữ ở bên cạnh mình
làm phụ tá, mỗi ngày đều gặp, tình cảm chẳng phải nhanh chóng phát triển sao?
Thanh âm tính toán không ngừng vang lên trong đầu, phía
dưới càng thêm không lưu tình. Nguyễn Mộng khóc đến khàn cả giọng, chỉ
cho là Vệ Cung Huyền uống nhầm thuốc, làm sao biết được anh là cố ý, vì
muốn cho ngày mai cô không thể xuống giường được chứ?
Nếu có ý
định này, lại làm sao còn có thể thương tiếc cô? Chỉ sợ đem cô vận động
không đủ, còn lo lắng cô có thể thức dậy nổi hay không?
Suốt cả
đêm, lừa bịp cả đêm, cũng là một đêm thống khổ nhất mà Nguyễn Mộng trải
qua từ kiếp trước đến kiếp này, cho dù là kiếp trước, lúc cô lần đầu
tiên biết Vệ Cung Huyền cùng người phụ nữ kia ở cùng nhau cả đêm cũng
chưa từng cảm thấy thống khổ như thế.
Đến cuối cùng cô đã hoàn toàn không có phản ứng nữa, chỉ có thể phản xạ có điều kiện ở thời điểm anh bắn vào khóc nấc một tiếng.
Bi kịch, bi kịch rõ rành rành mà!
Chỉ là sáng ngày thứ hai, Vệ đại thần vẫn không thể nào như ý nguyện.
Nguyễn Mộng là người có ý chí kiên cường, nếu cô quyết định làm chuyện gì, cho dù có mười con trâu cũng không thể kéo cô trở lại ví dụ như điều dưỡng
thân thể, ví dụ như tìm việc làm, lại nói ví dụ như năm đó không trừ thủ đoạn nào tìm cách lấy cho được Vệ Cung Huyền.
Cô cũng chỉ là
trên người Vệ Cung Huyền xoay chuyển một vòng, làm nữ chính trọng sinh
đã từng chết qua một lần, Nguyễn Mộng lúc đầu chính là chuẩn bị vút bỏ
nam chính tiếp tục cuộc sống mới của mình, thế nhưng nam chính rốt cuộc
vô cùng kiên quyết, đem tình huống vốn căng thẳng hóa giải trở về như
bây giờ.
Kỳ thực nói trắng ra là, cũng chính bởi vì Nguyễn Mộng chưa đủ dũng cảm.
Cô yêu Vệ Cung Huyền, yêu đến tận xương, cho nên sẽ không cự tuyệt bất
luận chuyện gì có liên quan tới anh. Dù lúc mới bắt đầu, cô đã từng kiên trì muốn bỏ qua đến mức nào.
Nguyễn Mộng rất thông minh lựa chọn thời điểm trước khi Vệ Cung Huyền
tỉnh lại mà rời đi. Bởi vì theo dự cảm của cô, anh khẳng định sẽ không
bỏ qua cho cô, sẽ không cho cô đi làm, hay là sẽ tự mình đưa cô đi.
Cô mới không cần a!
Bị mọi người biết bản thân có ông chồng ưu tú như vậy, bản thân mình lại
là hình dạng như vậy. Nói không chừng có bao nhiêu thiếu nữ muốn thay
thế vị trí của mình rồi.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tới trung tâm phiên dịch, đối với bố cục bên trong thật cảm thấy hứ