Pair of Vintage Old School Fru
Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324694

Bình chọn: 8.5.00/10/469 lượt.

hòng khách ngồi lên ghế sa lon ăn nho. Lương Thiều Tuyết đã kéo cô gái kia rời đi. Cô hơi không rõ ý của Lương Thiều Tuyếti, rõ ràng thoạt nhìn rất ưa thích cô, nhưng vì cái gì lại đưa người trước của Lương Mục Trạch tới? Nhìn bộ dạng của Lương Thiều Tuyết, cũng không giống muốn làm cô mất mặt.

Không nhìn ra, người đất như Lương Mục Trạch, thật rất có sức quyến rũ, còn có phụ nữ tìm tới cửa trắng trợn cướp đoạt. Xem ra là bảo bối tốt, phải nắm chặt, không thể buông tay cho người khác đoạt đi. Hạ Sơ ôm Nhị Miêu, xem ti vi ăn quả nho. Cố gắng coi thường cô gái tên Trúc Hoa kia, một quá khứ xa xôi, làm sao có thể so sánh với bạn gái hiện tại? Nếu Trúc Hoa quả thật cảm thấy mình mới là người yêu trong lòng Lương Mục Trạch, thì sẽ không tới tìm cô, trực tiếp tìm Lương Mục Trạch cùng ở cùng bay rồi.

"Chị dâu. Chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi, em xin thẳng thắn với chị, cầu xin nộp vũ khí đầu hàng không giết."

Hạ Sơ cầm điện thoại, duỗi chân đang khoanh lại ra nằm trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm trần nhà nói: "Nói nghe một chút."

"Lời Trúc Hoa nói chị ngàn vạn đừng để ở trong lòng, cô ta thần kinh lắm, em không muốn dẫn cô ta tới, nhưng cô ta cứ quấn quít chặt lấy em cằn nhằn, em thật sự sai lầm rồi, chị ngàn vạn đừng tố cáo với anh em, hai người bọn họ đã bảy tám năm không có liên lạc, đoán chừng anh em đã sắp quên Trúc Hoa là ai rồi. Cô ta thật không bình thường, tìm một chục người đàn ông rồi mới phát hiện, vẫn là anh em tốt, muốn quay đầu lại, nhưng làm gì có ai chờ cô ta? Cô ta liền ỷ vào thời gian quen anh em dài. Cư nhiên theo đuôi em đến Hongkong, đầu óc em cũng bị lừa đá rồi, không biết tại sao lại đồng ý, sao lại dẫn cô ta tới. Cô ta nói rất dễ nghe, chỉ muốn đến gặp chị, cô ta liền an tâm. Kết quả lại không có tốt bụng! ! ! Chị dâu đừng tức giận, em sai lầm rồi, chị chớ giận em. Quan trọng nhất là, đừng nói với anh em, anh ấy có thể xách đao bổ em đó."

"Em ở đâu?"

"À?" Lương Thiều Tuyết nuốt nước miếng, "Đang lái xe."

"Trúc Hoa kia đâu?"

"Em đã tìm người giải cô ta về Bắc Kinh rồi, em đã vô cùng nghiêm túc cảnh cáo cô ta, nghĩ lại, nếu ảnh hưởng việc cưới vợ của anh em, người đầu tiên không buông tha cô ta chính là thím út của em. Dùng người nhà để làm núi dựa, phải xem người ta có muốn hay không trước chứ!"

"Không phải cô ta nói, ba cô ta là bạn lâu năm của chú út em à. . . ."

"Là thuộc hạ lâu năm thôi. . . . Dù sao chú thím của mem cũng không cần anh em tìm người môn đăng hộ đối, chỉ cần anh ấy thích, cưới ai cũng được, cô gái này, khi còn bé cũng rất tốt, chỉ hơi kiểu cách, anh em muốn đi làm lính, cô ta tự xem trọng mình, dây dưa không ngớt muốn ra khỏi nước, cho là như vậy có thể uy hiếp được anh em, kết quả như thế nào? Mình phải lên đường, anh em cũng không hề giữ lại, còn hợp ý anh ấy, đeo cái túi đi thẳng vào quân."

"Anh em tuyệt tình quá đó!"

"Không không, là không có nhắm trúng đối tượng, nếu như là chị, anh ấy chắc chắn khóc lóc nỉ non cầu xin chị ở lại, dính chặt như kẹo cao su khiến chị muốn bỏ rơi cũng không được."

Hạ Sơ cười gật đầu, cuối cùng hỏi: "Còn tới ăn cơm không?"

"Chị còn muốn gặp em à?" Lương Thiều Tuyết nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm có chút áy náy.

"Nhanh, nguội rồi không hâm lại đâu." Đã hoàn toàn hiểu rõ là chuyện thế nào, thì ra Trúc Hoa chính là một vật hy sinh điển hình, không có chút uy hiếp nào. Miếng da gà trong lòng Hạ Sơ rơi ra, cô còn tưởng rằng nhà họ Lương không ai thích cô, phái Tiểu Tuyết tới dằn mặt cô.

Hạ Sơ cong mắt cười, dịu dàng vuốt ve Nhị Miêu từng cái. Thưởng nó mấy quả nho, tên kia ăn thật ngon.

Chuyện này, Hạ Sơ cho là cứ vậy rồi thôi, cô thật không để ở trong lòng. Nhưng chưa đến hai ngày, cô lại nhận được điện thoại, một người phụ nữ tự xưng là chị dâu của Lương Mục Trạch. Thanh âm của cô ấy nhẹ nhàng dễ nghe, trong vắt thanh thúy, vừa nghe đã biết là rất trẻ tuổi. Cô ấy nói cô là Chung Tĩnh Duy, là chị dâu họ của Lương Mục Trạch, đặc biệt gọi điện thoại nói xin lỗi thay Lương Thiều Tuyết.

Cô ấy nói, Hạ Sơ em không để ý là tốt rồi, thật sợ em nghĩ không thông, Tiểu Tuyết đã bị cả nhà phê bình rồi, em ngàn vạn lần không thể từ bỏ Lương Mục Trạch, cả nhà đều trông cậy vào em cứu vớt cậu ấy, nhiều năm qua cậu ấy chỉ động lòng với mình em, nếu như em không muốn cậu ấy, đời này có lẽ cậu ấy sẽ phải cô độc. Rồi sau đó xoay chuyển lời nói: "Hạ Sơ, một cô gái tốt như em sao lại nhìn trúng cậu ấy? Người gì mà tát một cái mới có thể bật ra một câu nói, khó chịu lại âm hiểm."

Hạ Sơ cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ, cú điện thoại này rốt cuộc là "Khuyên giải" hay là... "Khuyên chia"? Trước khi cúp điện thoại, đặc biệt nhiệt tình mời Hạ Sơ đến thủ đô, nói là trong nhà có lời, nếu Lương Mục Trạch nghỉ phép mà không dẫn được cô về nhà thì cũng đừng về nhà, phải dẫn vợ về mới được vào cửa.

Sau đó lại hàn huyên một phen, Hạ Sơ vui vẻ cúp điện thoại. Nữ quyến ở nhà họ Lưu đều giỏi ăn nói, nói năng lưu loát, nói nhiều cũng không khiến người ta chán ghét, nghe rất có ý tứ. Không biết về sau trong không khí này, mình có thể ăn nói lưu loát hay không?

K