
.
Được rồi, anh trai thân yêu! Cô biết lỗi! Cô không có nhân phẩm, không có
đạo đức… Cô không nên tìm bác sĩ nam để khám phụ khoa. Xin đừng sửa lưng cô, bỏ qua cho cô đi!
“Sao lại không thể hả? Việc này cũng như
nam nữ ân ái ở trên giường. Nếu không quen thuộc, cũng sẽ rất xấu hổ
mà!” Anh không lộ vẻ bối rối gì, trả lời gọn ghẽ.
Chuyện này…
Đúng! Cô không phải là kiểu phụ nữ có thể lên giường với đàn ông xa lạ
một cách dễ dàng! Cuộc đời của cô sẽ không thể xảy ra chuyện tình một
đêm… Mặc dù tất cả đều đúng! Nhưng loại lý luận này, Duy Duy nghe kiểu
nào cũng không thấy tự nhiên, lại chẳng thể vạch ra Thỏ Thỏ nói sai chỗ
nào.
“Ha ha, nam nữ có khác chứ!” Cho dù bọn họ lớn lên cùng
nhau, có quan hệ anh em, rất thân thuộc… Nhưng các cơ quan trên người
đều khác hẳn… Bởi vậy nam nữ mới có sự khác biệt!
“Ủa! Không
phải hồi nãy em nói, làm bác sĩ không cần phải phân biệt giới tính à?”
Anh cười cười, lặp lại những lời nói của cô ban nãy
Duy Duy hoàn toàn bị dồn vào ngõ cụt.
“Được rồi! Đừng nói nữa, chúng ta bắt đầu khám đi.”
Anh tiến về phía trước vài bước, chiếc áo blouse trắng theo động tác của
anh phát ra những tiếng sàn sạt nho nhỏ. Điều này làm cho bầu không khí
càng thêm khẩn trương.
“Anh đừng lại đây.” Vẻ mặt cô cảnh giác chống cự, từ từ rút lui về phía sau.
“Cô Chu, người bệnh cần phải được kiểm tra kĩ.” Rất hiếm khi thấy anh đối xử với bệnh nhân một cách dịu dàng và kiên nhẫn.
Anh gọi cô bằng ‘cô Chu’! Toàn thân Duy Duy nổi hết da gà, cảm giác như
mình bây giờ chính là con ‘heo mập’, bị trói bốn chân lại đợi người ta
làm thịt.
“Không!” Cô rốt cuộc cố lấy hết can đảm, dứt khoát cự tuyệt.
Cô không thoát được! Làm cách nào cũng không thoát được! Bây giờ cho dù
Ngọc Hoàng Thượng Đế xuống đây, cho dù bác sĩ Triệu có tự mình đến khám, cô cũng không thể nào thoát ra được!
“Anh mà lại đây, em gọi cảnh sát đó.” Vì lấy quyền bảo vệ thân thể, mà thần kinh của Duy Duy đã căng đến mức nói năng lộn xộn.
Anh đã bước đến gần giường khám bệnh, vì sự chống cự kịch liệt của cô mà dừng bước lại.
Cô trừng mắt nhìn anh, ánh mắt chứa sự thù địch chưa từng có. Tuy nhiên,
loại thù địch này trước kia đã từng xuất hiện qua một lần. Đó là lúc ở
Mỹ, anh mạnh mẽ đem cô…
Vào lúc đó vì không tránh kịp, anh bị cô tát một cái. Khi ấy, cô cũng dùng ánh mắt không chút sợ hãi nhìn anh,
giống như nếu anh tiến về phía trước một bước, cô sẽ liều mạng sống chết với anh. Bất giác, trái tim anh co rút lại.
“Hóa ra, vần đế là ở chỗ nghề y tốt hay xấu.” Anh không đi tiếp nữa, ngược lại ngồi xuống
giường khám. Hai vai sụp xuống thiểu não, cả người lộ vẻ ảm đạm thất
bại.
Gì cơ? Cô đang hoảng hốt đến đầu bốc hơi nước, nghe nói vậy cứ lơ mơ bất an.
“Bất k ở Mỹ hay ở Trung Quốc cũng đều như vậy. Không bệnh nhân nào tình nguyện cho các bác sĩ bọn anh có cơ hội thực tập.”
Anh giải thích lí do, rồi tháo khẩu trang y tế xuống, từ bỏ việc khám bệnh cho cô. Sau đó cười rất nhẹ, nói:
“Anh còn ngỡ chúng ta là người nhà, cho nên…” Anh không muốn bức bách cô, thật sự không muốn!
Bỗng nhiên sắc mặt của Duy Duy thay đổi. Có vẻ như cô đã làm tổn thương anh…
Trước đây khi thi vào làm tiếp viên hàng không, Duy Duy cũng thử qua rất
nhiều công việc. Làm hướng dẫn viên du lịch, làm nhân viên văn phòng…
Mỗi công việc như thế, có bao nhiêu người sẵn sàng cho nhân viên mới một cơ hội thử sức? Cô biết sự phân biệt đó mà thất vọng đến chua chát.
Thậm chí ba tháng đầu khi vừa được nhận vào làm trong hãng hàng không, các
cô luôn theo phương châm ‘thà thừa còn hơn thiếu’, học bắt chước mô
phỏng thực tế trong cabin. Tất cả những điều học hỏi đó, đối tượng đều
là không khí… Lúc đó, cô cũng ao ước có một ‘người’ chân chính đến giúp
đỡ mình thực hành những kiến thức tại chỗ. Và may mắn, tổ trưởng đã cho
cô cơ hội.
Trên mặt Duy Duy lộ vẻ phân vân, anh liếc nhìn cô một cái thật thâm sâu. Sau đó, từ từ thong thả đứng lên nói:
“Em không muốn anh khám thì thôi vậy, anh đi tìm bác sĩ Triệu đây.”
Tiếng nói của anh rất nhẹ, nhưng không hiểu vì sao cô nghe thấy nó như buồn man mác.
Từ nhỏ, anh đã là một cậu bé tinh quái. Đau buồn hay sung sướng đều chôn
chặt ở trong lòng. Cho tới bây giờ, Duy Duy vẫn chưa hiểu hết con người
anh và cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh như lúc này.
Sự
nghiệp, đối với đàn ông mà nói là toàn bộ cuộc sống. Hơn nữa, anh chỉ
còn vài năm ngắn ngủi để phấn đấu… Chắc chắn anh muốn chứng minh giá trị tồn tại của mình. Cứ nghĩ đến bí mật cô vừa mới biết tối hôm qua, là
lòng Duy Duy nổi lên từng cơn đau xót xa.
“Không cần đâu.” Cô vội vàng nắm lấy tay anh.
Cô cũng không để cho bác sĩ Triệu khám bệnh. Mới vừa rồi, anh bị người ta
cướp lấy bệnh nhân một cách trắng trợn, làm mọi việc ầm ĩ cả lên. Thật
khiến cô khó bề lựa chọn giữa ‘ý trung nhân’ và ‘người nhà’.
“Duy Duy! Em hãy nghe anh, nếu thấy không thoải mái thì nên khám bệnh ngay đi.”
Anh thở dài, giả vờ hất tay cô xuống, tiếp tục nói:
“Vì sức khỏe của em, cho dù anh không cam lòng, cũng phải nên đi tìm bác sĩ Triệu thôi.”
Ôi! Hu… hu… hu! Một nỗi