pacman, rainbows, and roller s
Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323594

Bình chọn: 8.00/10/359 lượt.

thương. Có lẽ cô bé búp bê Barbie này có biệt tài

không làm anh cảm thấy nhàm chán, điểm thêm một chút sắc màu cho cuộc

sống buồn tẻ của anh.

“Nè! Tiểu Thỏ…” Cô chủ động hét to, làm nụ cười của anh bị đông cứng lại

Tiểu Thỏ? May mắn hôm nay cô không có thêm hai chữ ‘chị gái’, anh miễn cưỡng chấp nhận.

“Anh nói sẽ giúp em, anh có thể giúp em cái gì hả?” Duy Duy thật sự để ý đến vấn đề này.

Duy Duy mới năm tuổi nhưng cố gắng làm cho mình thông minh hơn so với các bạn trang lứa.

“Giúp cậu mang theo mẹ đi về nhà của mình.” Anh nói ra đáp án cô mong chờ.

Anh mới tám tuổi mà đã nhìn ra được, cô bé trước mắt cũng có nỗi cô đơn như mình.

Bằng sức lực của anh hả? Hừ! Duy Duy không tin nhưng mà…

“Trong vài năm tới mẹ cậu có khả năng sẽ trở thành mẹ kế của tôi.” Anh lại bắt đầu hù dọa cô.

Quả nhiên cô bị dọa cho sợ hãi.

Khuôn mặt sưng như con heo nhỏ, cái miệng xinh xắn khẽ nhếch lên, bộ dạng ngơ ngáo làm anh cảm thấy đáng yêu đến không chịu nổi.

Làm sao bây giờ? Làm cách nào bây giờ? Duy Duy hoang mang lo lắng. Chú Tiêu có tất cả mọi thứ mà cha cô không có bất kì thứ gì cả.

“Cậu

nghĩ thử xem, nếu tôi nói với cha mình rằng tôi không thích dì Mỹ Lệ,

thì cha tôi có cưới dì ấy vào nhà không?” Anh nói và nở nụ cười tươi tắn rung động, lộ ra hàm răng trắng tinh nhưng nụ cười đặt biệt rất xảo

quyệt…

Duy Duy sửng sốt, sau đó trên mặt tươi như hoa nở. Ai

chẳng biết chú Tiêu yêu thương nhất là đứa con trai một của mình, chỉ

cần con trai muốn bất kì thứ gì chú Tiêu cũng đáp ứng. Nếu Tiêu Đồ không đồng ý, mẹ cô đừng mơ ước xa xôi!

“Anh nói thật không?” Duy Duy bỏ qua những hoài nghi trước đó, ngước mặt lên chờ mong.

Nghe anh nói những lời này, cơn sốt của cô đã giảm đi rất nhiều, cảm giác

khó chịu cũng tiêu tan mất. Bây giờ nhìn anh, cô cũng không còn thấy

chán ghét nữa.

“Chỉ cần cậu hứa với tôi một việc.” Giọng điệu

của anh vẫn trầm ấm không thay đổi, bởi vì con mồi nhỏ ngây thơ sắp

chính thức nhảy vào cái hố của người thợ săn lành nghề.

“Anh nói đi, nói đi.” Duy Duy nở nụ cười thân thiết lấy lòng.

Đừng nói là một việc, dù một trăm việc cũng không thành vấn đề, vì cha mình, cô sẵn sàng hy sinh tất cả.

“Chỉ cần… tôi kêu cậu đi hướng đông, cậu không được đi hướng tây. Từ nay về

sau, cậu là món đồ chơi của tôi và do tôi làm chủ.” Khóe môi anh nhếch

lên mỉm cười, vì con mồi đã cắn câu.

Trò chơi này thật vui!

Cuộc sống của anh vốn dĩ rất cô đơn, rất nhàm chán. Anh cần một món đồ chơi có thể giúp anh cùng vui đùa. Và cô… là đối tượng anh tin tưởng nhất. Ít ra, lần đầu tiên

anh cũng thấy có một người đáng yêu đến như vậy.

Hôm đó, Duy Duy bị cơn sốt làm đầu óc không được tỉnh táo, và mơ ước gia đình đoàn tụ

có sức hấp dẫn quá lớn. Cô cần một người giúp đỡ mình, vì vậy cô không

ngần ngại gật đầu đồng ý ngay!

Đồng ý xong mới biết đây rõ ràng

là một thiên sứ nham hiểm, xảo quyệt khoác trên người đôi cánh thiên

thần… Cứ như vậy, Duy Duy có ‘ông chủ nhỏ’, trở thành con búp bê cho

người nào đó chơi đùa.

Lúc mới bắt đầu mọi việc chỉ có như thế,

anh là ‘ông chủ’ cần một con rối làm bạn. Điều đáng nói là con búp bê

rất thú vị, có chút ngốc nghếch lại cứ luôn cho mình thông minh. Bề

ngoài trông như một quả táo chín đỏ ngọt ngào, nhưng nếu bị khiêu khích

đúng chỗ ngứa thì hét toáng lên rất táo bạo.

Anh thật sự thích con ‘rối’ này, càng ngày anh càng không muốn từ bỏ nó.

Bốn năm trôi qua trong nháy mắt. Vì sức khỏe yếu nên anh hiếm khi đi ra

ngoài nhưng may mắn thay đã có cô làm bạn, làm món đồ chơi, làm người

hầu của anh.

Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh luôn thích

trêu chọc cô, nhìn cô tức giận muốn quát tháo nhưng nghĩ đến viễn cảnh

sum họp cùng cha mình mà cố sức chịu đựng, khiến anh không nhịn được bật cười. Thậm chí có một lần anh nắm lấy tay cô, cố tình đem dắt cô bỏ

trong con hẻm nhỏ hẻo lánh… Rồi núp vào chỗ kín, nhìn cô tìm không thấy

anh mà khóc như mưa.

Anh thích cái cảm giác được cô cần đến!

Biết cô thích ăn bánh ngọt. Anh sắp xếp cả buổi chiều, gọi người tài xế lái

xe đi hai tiếng đồng hồ đến tiệm bánh nổi tiếng nhất. Cô hoàn toàn không biết gì, vô tư thưởng thức miếng bánh ngon, thì anh nói một câu:

“Thực phẩm đã quá hạn sử dụng mà ăn ngon đến như vậy sao? Ngày mai nhớ nói

cho anh biết, tối đến anh sẽ dắt em đi thêm vài lần nữa.” Sau đó anh

ngồi cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô.

Hoặc là…

“Ồ! Anh

quên nói, vừa rồi chiếc bánh này vô tình rơi xuống đất bị con chó nhỏ

liếm hết mấy miếng, hên là anh chưa có ăn thử! À, đúng rồi! Em không có

ăn trúng nước miếng của con chó ấy chứ?”

Anh hy vọng sự ‘giáo

dục’ của mình gây sốc cho cô, càng thích nhìn cái miệng xinh xắn đang

nuốt dở miếng bánh cứng đờ lại nhăn nhó. Anh thích hù dọa, thích nhìn

thấy cô nghi ngờ anh, nhưng hết lần này sang lần khác bị anh trêu chọc

đến đờ đẫn.

Anh rất xấu tính, chính anh cũng thừa nhận. Hóa ra, bản thân mình cũng xấu xa đến mức biến thái như thế.

Thời thơ ấu đã trôi qua vài năm, cuối cùng anh cũng không còn cảm giác cô

đơn buồn tẻ nữa. Chính ‘món đồ chơi’ búp bê kia đã mang lại