
ểu Vũ che mắt đứng một bên nhìn theo, cả người
khiếp sợ. Bởi vì nếu không có sự trợ giúp của anh Tiêu Đồ, bé cảm thấy
như tự mình chân chính bước vào một thảm họa!
* * *
Đây là lần thứ ba Triệu Nhân Thành đến nhà Duy Duy làm khách, nhưng kì lạ thay, trên bàn cơm vẫn chỉ có con gái anh và Tiêu Đồ.
“Bác sĩ Triệu, hôm nay muốn ăn món gì?” Đến giờ cơm chiều, Tiêu Đồ lấy ra một tờ thực đơn của nhà hàng gần đây, lạnh nhạt hỏi.
Trên bàn trà trong phòng khách, có một bó hoa hồng trắng thơm lừng.
Mẹ nhất mực yêu cầu anh phải mang hoa hồng tới. Thậm chí sau mấy lần anh từ chối, bị bà tức giận trách móc.
Anh thật sự không muốn cãi nhau. Cho nên tuy là hoa hồng, nhưng anh chỉ đưa hoa màu trắng, tượng trưng cho sự tôn kính. Nhưng rất kì lạ, vô cùng kì lạ…
“Duy Duy không có ở nhà sao?” Ngày hôm qua cũng không ở
nhà, hôm nay cũng vậy? Đây là cung cách đãi khách của cô sao? Cô làm
việc như thế, sao muốn đem Tiểu Vũ về mà chẳng thèm quan tâm? Hơn nữa,
chân cô đang bị thương còn có thể đi đâu?
Nhìn bề ngoài có vẻ
như con gái được chăm sóc rất tốt. Anh làm khách, mà chủ nhà hiện đi
vắng, Triệu Nhân Thành cảm thấy bối rối và phức tạp. Hơn nữa kì lạ ở
chỗ, mấy ngày nay con gái anh im lìm như bị phong tỏa.
Mặc dù Tiểu Vũ không hề bướng bỉnh, nhưng Triệu Nhân Thành vẫn nhận ra vẻ dị thường áy náy, lẫn sự vô cùng áp lực trên mặt con.
“Con muốn ăn thứ gì?” Cơm nước xong, nhìn con gái xong, thì cứ tự nhiên biến đi, nói vô nghĩa gì nữa chứ!
Tiêu Đồ giả điếc, thờ ơ, từ chối để ý đến vấn đề của bác sĩ Triệu.
“Chị Duy Duy thích ăn cơm chiên cà-ri.” Tiểu Vũ nhỏ giọng trả lời.
Bạn không nói, đâu ai bảo bạn câm!
Tiêu Đồ cầm lấy điện thoại, chuẩn bị bấm số gọi đi.
“Duy Duy đang ở nhà à? Sao không ra đây?” Triệu Nhân Thành nhận ra có điều ẩn
Đặc biệt lúc anh hỏi như vậy, mặt con gái lập tức hiện lên sự áy náy càng thêm kì lạ.
“Anh muốn gặp cô ấy à? Thật sự muốn gặp sao?” Tiêu Đồ ngoài miệng vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng lạnh lẽo.
Anh vì muốn tốt cho anh ta, tránh bọn họ dọa lẫn nhau hoảng sợ, nên để họ làm Ngưu Lang và Chức Nữ cho xong!
“Đúng thế!”
“Không cần!”
Một tiếng nói ở đối diện, và một tiếng nói dội từ trong phòng ra.
Tiêu Đồ âm thầm phiền não, bởi vì con heo nhỏ ấy dám dán tai vào cửa nghe lén!
“Thật ra tôi có mua một ít thức ăn, chuẩn bị cho chúng ta tự nấu. Vì vậy
phiền anh hỏi xem Duy Duy có muốn ra ngoài cùng nhau ăn cơm chung
không?” Triệu Nhân Thành bình tĩnh hỏi.
Trực giác mách bảo, có
lẽ con gái anh đã gây ra rắc rối gì cho người ta rồi. Nếu đúng như vậy,
anh phải rõ thực hư mọi chuyện, mới có cách giải quyết. Đây là vấn đề
con trẻ mà mỗi gia đình đều phải đối mặt.
Tiêu Đồ nở nụ cười, Ngưu Lang muốn gặp Chức Nữ à? Một khi đã như vậy, sao anh lại không tác thành cho họ?
“Duy Duy à, em muốn gặp anh ấy không?” Vì thế anh xoay người, nhìn vào căn phòng đóng kín cửa, cố ý hỏi.
Chỉ cần cô lên tiếng nói ‘không’, thì bác sĩ Triệu hẳn là đã hiểu rõ. Người ta ngay cả gặp anh ta cũng chẳng muốn… Mình bị người nhà từ chối, ghét
bỏ hoàn toàn, chắc anh ta tự hiểu nhỉ?
“…” Thỏ Thỏ chết bầm, thật muốn lấy thuốc diệt chuột độc cho anh chết luôn!
“Người ta tới nhà cũng là khách, nể mặt chút đi em.” Tiêu Đồ thản nhiên khuyên nhủ.
“…” Cô tiếp tục giả chết.
“Bác sĩ Triệu, tôi nghĩ hôm nay anh về trước đi. Mấy ngày nay Duy Duy gặp một số rắc rối, tạm thời anh đừng đến đây.” Tiêu Đồ
Mặc dù giọng điệu chứa đầy ngọt ngào, nhưng khiến người nghe có thể nhận ra sự mỉa mai lạnh nhạt.
Thái độ đối địch lộ liễu, Triệu Nhân Thành rốt cuộc đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi vuốt cằm nói:
“Cũng được, tôi xin đi trước.” Anh thật chẳng hiểu phụ nữ ra sao nữa. Lúc đầu tích cực chạy theo anh, bây giờ khi mình tới nhà làm khách thì đóng cửa kín mít không ra tiếp đón.
Nếu sự thật anh không được chào đón
đúng như lời ám chỉ của bác sĩ Tiêu, thì anh cũng chẳng thèm lưu lại…
Triệu Nhân Thành dùng ánh mắt hỏi con gái, có muốn về nhà với anh không.
Bỗng dưng cửa phòng vội vàng mở ra.
“Bác sĩ Triệu!” Duy Duy nở nụ cười ngọt ngào.
Nếu bây giờ cô không xuất hiện, thì vận may ‘trời giúp’ này coi như tiêu tùng!
Cô mặc chiếc áo T-shirt ở nhà, cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng thật
kì lạ, cô ở trong phòng bước ra mà lại đội một chiếc nón đi biển to đùng ở trên đầu… Lạ hết chỗ nói.
Mắt Tiêu Đồ tối xầm lại, nhưng anh im lìm bất động.
“Bác sĩ Triệu, anh đến chơi là được rồi, đâu cần khách sáo mua đồ ăn này
nọ?” Duy Duy chỉnh lại chiếc mũ đi biển, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thật cảm
kích, cố ý lộ ra chiếc mũi thanh tú như con búp bê, khẽ nhếch đôi môi
mộng khiến người ta muốn âu yếm.
“Nên như thế mà, Tiểu Vũ được
cô chăm sóc đã rất phiền rồi.” Gặp được người cũng đủ chứng minh chủ nhà không phải cố ý tránh mặt, dùng lí do này nọ để đuổi khách.
Hai người này giả tạo quá! Tiêu Đồ âm thầm cười lạnh.
“Cha ơi!” Tiểu Vũ bất an kéo áo cha.
Đối với hành động gây ra họa lớn của mình, có nên dũng cảm thừa nhận cùng
cha không? Trong lòng Tiểu Vũ rất mâu thuẫn. Đặc biệt hai ngày nay, chị
Duy Duy cố tình lảng tránh bé, không cò