
nh hồn của hàng, thiết lập giải trừ giới hạn. Rất nhanh, một mã khóa được
thiết lập ở bàn chân cô, không cần biết cô dùng thân thể gì, chỉ cần linh hồn
không thay đổi, có thể ấn vào lòng bàn chân để kết nối, trình báo khiếu nại khi
có trục trặc.
Đến tận
lúc trời hừng sáng mới ký xong hợp đồng, người nọ bực bội nói: “Cô chuẩn bị đi,
dặn dò hậu sự rồi chọn điểm đến nữa, ba ngày sau xuất phát, tài sản của cô sẽ
tự động chuyển sang tài khoản của ủy ban chúng tôi.”
“Sao
lại có hậu sự với chuyển tài khoản ở đây?” Long
Hương mở hợp đồng ra lướt đến một trang: “Anh nhìn điều 36 trong mục điều khoản
bổ xung này đi, một năm sống thử, nếu không hài lòng có thể hủy bỏ hợp đồng vô
điều kiện. Thế nên năm nữa rồi nói
sau đi.”
“Cái
gì? Cô, cô thêm cái khoản này lúc nào thế
hả?”
“Thế
nào thì tôi cũng thêm vào trước mặt anh, sao? Nếu
không tôi tìm cấp trên của anh khiếu nại.” Long
Hương làm bộ muốn ấn vào lòng bàn chân.
“Hừ,
mặc kệ cô, cô biết người cô khiếu nại à?” Người
nọ thản nhiên đáp.
“Tên
anh không phải là Ba Nhĩ Bôn Ba A Cô Lỗ Kỳ Mã …, chứng minh thư số: ◎#¥%. . . ※×,
thuộc phòng Phát Triển Kinh Doanh R3S76ND520Q1. . . của Ủy Ban Điều Phối Xuyên
Không, chức vụ nhân viên kinh doanh số NKPAJH… à? Sao
nào? Chẳng lẽ không đúng? Hay
giấy chứng nhận của anh là đồ giả đấy?” Long
Hương hơi hoảng.
“Cô,
Sao cô lại nhớ rõ được như thế hả?” Người
nọ hoang mang.
“Ngày
trước tôi còn có thể nhớ một ngàn chữ số sau dấu phẩy của số Pi, nhớ tên anh
chỉ là trò vặt vãnh.” Tâm lý Long Hương có chỗ
dựa, nâng bàn chân lên thêm một chút, “Tôi ấn nhé!”
“Đừng! Coi
như tôi xui xẻo!” Người nọ nghiến răng
nghiến lợi, ‘Nếu không phải chỉ còn thiếu một hợp đồng nữa là được thăng chức,
nếu không vội sợ cuối năm không tìm được người khác, tôi nhất định sẽ không ký
bản hợp đồng tang quyền nhục quốc (nhục nhã quốc
gia, mất quyền tự chủ, giống như hiệp ước nhà Thanh ký với Bát Quốc Liên
Quân) này với cô. Hừ!”
Có hừ
cũng vô ích! Trên trái đất này người giảo hoạt nhất là người trung quốc, trong
số người trung quốc thì Long Hương thuộc loại giảo hoạt nhất, ai đó đụng phải cô
chỉ có thể nuốt hận tự an ủi số mình xúi quẩy.
Lời
nhắc nhở nhỏ nhưng cần thiết: ký hợp đồng phải xem kỹ điều khoản, mua hàng đừng
quên đòi hóa đơn, nếu không nghe lời khuyên của tôi, bạn xứng đáng bị người ta
xỏ mũi.
Ba ngày
sau, Long Hương xuyên qua, vì cô không trả trước nên chỉ có thể xuyên không
loại linh hồn. Long Hương cực kỳ cũ rích
chọn năm Khang Hi đời Thanh. Cũng không phải cô thích
đời Thanh, thực tế là nghĩ đến xuyên Thanh cô đã buồn nôn rồi. Nhưng
cân nhắc ở đó nữ giới xuyên không có vẻ nhiều, tìm đồng hương nương tựa vào
nhau mà sống chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
Ngay
lúc mở mắt ra, cô nghe thấy có người kích động hét lớn: “※×¥#◎3 “
Long
Hương nghiêm túc phân tích xem nàng ta đang nói nói cái gì, một đống người phì
phò chạy đến vây quanh giường, tất cả đều mặc trang phục nhà Thanh. Long
Hương nhẹ cả lòng, xuyên qua thành công. Cô rất
lão luyện kìm chế nụ cười đắc ý, bình tĩnh xem xét tình hình.
Có một
phu nhân ôm lấy cô, bắt đầu lảm nhảm vừa khóc vừa nói. Long
Hương vẫn không phân tích nổi nàng ta đang nói cái gì. Trong đầu lẩm nhẩm tụng
lại số Pi một lần, xác định đầu óc mình vẫn còn bình thường, Long Hương quyết
định thoát khỏi mớ bòng bong này, giành lấy chủ động.
Cô hắng
giọng, dùng giọng yếu ớt thốt ra lời kịch tập luyện từ trước: “Đây là đâu? Các
người là ai?”
Theo
tính toán của cô chắc chắn sẽ có người hỏi: “Con sao vậy?” Cô liền “thuận lý
thành chương” tiếp một câu: “Ta không nhớ gì hết.” Sau đó cuộc sống mới bắt
đầu, tuyển tú nữ, tiến hoàng cung, quyến rũ a ka, tham gia Cửu Long Đoạt Đích
thể hiện bản lĩnh, trở thành người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công,
quá hoàn hảo.
Nhưng
mà, sao lại thế này, đám người vừa đến lại lục đục rút lui, vị phu nhân kia buông
tay quá nhanh hại cô đụng đầu vào thành giường. Đến lúc sao trong mắt tan hết,
Long Hương lại thấy những người đó, một đám mặt mày sợ hãi nhìn mình, vị phu
nhân kia bắt đầu run run chỉ tay vào cô, miệng lẩm nhẩm hỏi cái gì đó, Long
Hương vẫn chịu không luận ra nổi.
Long
Hương chỉ có thể ôm đầu, giả vờ rất đau đớn nói: “Ta không nhớ được gì hết. Ta
không nhớ nổi.” Những người đó lại càng
lùi xa.
Sao lại
thế này? Có mất cái trí nhớ thôi
mà cũng sợ đến thế cơ á? Long Hương nghĩ nát cả óc
cũng không hiểu. Lúc này chuyện đáng sợ
mới bắt đầu.
Hai võ
nhân oai phong chạy tới, vị phu nhân kia lẩm
nhẩm nói với bọn họ một lúc, bọn họ rút kiếm “Xẹt” một nhát chỉ thẳng vào cô,
người trẻ tuổi hơn quát hỏi: “Yêu nghiệt phương nào dám chiến giữ thân thể muội
muội ta?”
Long
Hương run bắn, sao lại bại lộ được? Vịt chết đến nơi còn mạnh miệng, cô giả vờ
sợ hãi: “Ta không phải yêu nghiệt, ta chỉ không nhớ nổi những chuyện trước đây
thôi.”
Lông
mày người nọ dựng thẳng lạnh lùng, “Còn dám ngụy biện! Muội
muội ta từ trước đến nay không bao giờ nói tiếng Hán, ngươi không phải yêu
nghiệt thì là cái gì?”
F**k,
H