
ủa Ngụy Thành Tuấn không có chút hờn giận làm cho Hạ Ngữ Hàm hoàn hồn, mới phát hiện quản lí Frank không biết khi nào đã đi khỏi, chỉ còn lại cô và sếp tổng.
“Sếp à, thực xin lỗi.” Cô vừa mới suy nghĩ đến rất nhập thần, thấy anh đứng phía trước, vẻ mặt rõ ràng đang tức giận, cô sợ hãi tiến lên, nhanh chóng đi đến trước mặt anh, lại bị vấp cái bậc thang cả thân hình như muốn đổ nhào về phía anh –
“Cẩn thận!” Ngụy Thành Tuấn ôm lấy Hạ Ngữ Hàm.
Anh nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, đối giờ phút này tự nhiên có cảm giác quen thuộc, thậm chí ngay cả câu “Cẩn thận”, cô cũng thấy quen tai……
Bởi vì cảm giác ôm rất quen thuộc, bao gồm này vòm ngực rộng rãi, giống như mình đã có từng trải qua cảm giác như thế này rồi –
Sau đó, cô hửi thấy được hỗn hợp của nước hoa cùng mùi vị nam tính trên người của sếp, ngay cả hương vị này cô đều cảm thấy rất quen thuộc…… Cô cố gắng cảm nhận, cố gắng hồi tưởng hương vị này ở nơi nào mà mình đã ngửi qua.
Thật sự là rất quen thuộc.
Cô nhớ rõ mình từng bị như ôm vậy, sau đó? Cô đã nói gì đó……
Tư Giai, tớ nói cho cậu biết, tớ vừa tìm được bạn trai mới, mùi vị của anh ta rất dễ chịu a.
Hạ Ngữ Hàm trong đầu đột nhiên hiện lên những lời này. Cô… từng ở quán bar nói những lời như vậy.
Đêm đó của trí nhớ của cô chỉ dừng lại lúc uống rượu, chuyện sau đó lúc nhớ lúc không, cô cũng vốn không có muốn suy nghĩ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không thể nào? Đêm đó ở quán bar cô ôm lấy người đàn ông đó, không phải cô nằm mơ hoặc tưởng tượng, sự thật phũ phàng, người đàn ông kia có thể là…… Tổng giám đốc?
Cô kinh ngạc ngẩng mặt, hỏi:“Tổng giám đốc, đêm đó ở quán bar, tôi cũng từng như vậy ôm anh?”
“Tôi nghĩ là cô đều đã quên.” Ngụy Thành Tuấn không nghĩ tới cô nhớ lại.
Không phải nằm mơ, là thật? Hạ Ngữ Hàm kinh ngạc nói không ra lời.
“Đêm đó lúc tôi bế cô nằm xuống, cô vẫn ôm không chịu buông tay.” Anh đem “tình hình thực tế” lúc đó kể lại.
“Tôi tôi tôi…” Nghe được anh nói cô ôm anh không rời, làm cho Hạ Ngữ Hàm đỏ mặt, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, sau đó cô phát hiện chính mình lại vẫn ôm anh, vội vàng buông ra.“Sếp, tôi thật xin lỗi, tôi không biết người kia là anh, sau đó cũng đã quên chuyện này…… Thật sự xin lỗi!”
Ngụy Thành Tuấn nhìn người đang cố giải thích, trong mắt mang theo ý cười.“Như vậy đêm đó cô ôm lấy tôi, lời nói cũng không phải thật?”
Mặt cô càng đỏ hơn. Tưởng là muốn đứng lên, nhưng cô nói không nên lời.“Thật sự không đứng dậy nổi.”
Cô làm sao có thể làm những chuyện như thế này… Cô muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống trốn cho xong.
“Trên người tôi mùi vị thật sự rất dễ chịu sao? Cô vừa rồi cũng đã hửi.”
Người nào đó khuôn mặt đã muốn đỏ vì xấu hổ, bởi vì khẩn trương mà kinh hoàng, không biết nên trả lời như thế nào, thì Frank quản lí đã đi tới.
“Tổng giám đốc, khu nhà xưởng thứ hai có thể đi xem qua.”
“Tốt lắm.” Ngụy Thành Tuấn nhìn về phía người đang cúi đầu không dám nhìn anh.“Hạ thư ký, khu nhà xưởng thứ tôi tự mình xem được rồi, cô đến phía trước đại sảnh chờ tôi.”
“Vâng tổng giám đốc.” Cô vẫn cúi đầu, đến khi tiếng bước chân rời xa mới dám ngẩng đầu lên, sau đó vẻ mặt ảo não. Cô làm sao có thể đối với tổng giám đốc gây ra chuyện này….
Xong đời, Cô nên làm cái gì bây giờ?
Hạ Ngữ Hàm phát hiện tâm tư của mình giống như vừa chạy đua mấy trăm mét, nghĩ đến lúc tổng giám đốc thấy bộ dạng của cô lúc đó, chắc là cảm thấy cô như một ma men say rượu, uống say liền trở thành một con ma men, mặt cô lại ửng đỏ lên.
Nhưng anh lại còn nói muốn làm bạn tốt cùng cô, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Vốn nghĩ đến tổng giám đốc ngày đó giữa trưa sở dĩ đưa ra điều kiện cùng cô trở thành bạn tốt, là vì anh thực cô đơn. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ anh thương cảm cho cô, bởi vì không những cô bị đá khổ sở không thôi, còn mượn rượu tiêu sầu, la hét muốn tìm người yêu mới, mới chủ động nói muốn cùng cô kết bạn……
Thì ra là thế, là vì thương cảm a.
Cho nên tổng giám đốc mới có thể đối xử với cô tốt như vậy, nấu cơm trưa cho cô ăn, còn cười dịu dàng, thậm chí còn cùng cô đi ăn mì hòanh thánh cho bữa tối, vì cô mà cổ vũ.
Tổng giám đốc quả nhiên là một người sếp quá tốt bụng, quá tri kỷ.
Nói muốn làm bạn cùng cô, bất quá là vì không cho cô cảm thấy khó khăn, mà cô nhưng lại ngây ngốc nghĩ đến anh là thiệt tình muốn làm bạn nàng.
Cô là một ngừơi như vậy, chỉ cần có người đối xử tốt với cô một chút liền quên thân phận mình, đã quên thân phận người kia có bao nhiêu tôn quý, cao không thể với tới, không phải là người mà người thường có thể tới gần, ngày đầu tiên khi làm thư ký cho anh, cô hiểu được”chân lý” này, bởi vậy vẫn luôn kính sợ anh, chưa bao giờ nghĩ tới 睮 睮 củ, càng không nghĩ tới có lúc bọn họ sẽ trở thành bạn bè.
Hạ Ngữ Hàm gõ đầu mình một cái, tự mắng mình. Là cô sai! Bởi vì ăn cơm vài lần, trò chuyện khoái trá, liền không đúng mực lấn lướt, tổng giám đốc vẫn là tổng giám đốc, mà hiện tại, anh ta bất quá là trở về bộ dáng cũ thôi.
Nhưng là không biết vì sao, tâm tình của côcó chút cảm giác mất mát, đại khái là vì này sếp đối với tốt lắm, đột nhiên lại trở