
uyệt cũng tựa sát vào nhau, hai người ngọt ngào ngồi đó .
"Nguyệt Nguyệt, buổi tối ngủ với anh, được không?"die»ndٿanl«equ»yd«onĐột nhiên Lăng Thiệu nhích tới gần cô, thổi một hơi vào tai cô.
"A . . . . ." Sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt có chút đỏ, xoay người, định ra
khỏi cửa, nhưng Lăng Thiệu nắm chặt tay cô, trong con ngươi đen bóng
hiện lên một chútgian xảo, còn làm bộ đáng thương,die»ndٿanl«equ»yd«on"Anh không dám ngủ một mình."
"Gạt người! Bình thường anh ngủ với ai?" Lô Nguyệt Nguyệt không thể tin được, anh là người lớn rồi nha!die»ndٿanl«equ»yd«on
"Bình thường, có quản gia,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng bây giờ anh chạy tới đây, chỉ có mình em thôi, cho nên. . . . . ."
"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn còn ở chần chờ, Lăng Thiệu đã trả lời thay cô, "Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi!"die»ndٿanl«equ»yd«on
Lúc này, tim Lô Nguyệt Nguyệt đập rất nhanh, rất nhanh, thật ra, cô là một
cô gái rất bảo thủ, cảm thấy ngủ cùng phòng với Lăng Thiệu, không tốt
cho lắm; nhưng, bởi vì đối phương là Lăng Thiệu,die»ndٿanl«equ»yd«oncô không đành lòng cự tuyệt anh, thậm chí, trong lòng cô còn có chút mong
đợi, đối với tâm trạng mâu thuẫn này, làm cô không tưởng tượng nổi. Tối nay, Lô Nguyệt Nguyệt làm chuyện gì cũng chậm chập, như nấu cơm, rửa chén, tắm, lau sàn. . . . . .
Lăng Thiệu vừa xem TV vừa ăn trái cây, thấy Lô Nguyệt Nguyệt làm việc gì cũng chậm rì rì,die»ndٿanl«equ»yd«ontrong lòng anh hiểu cô đang suy nghĩ gì, đột nhiên cúi đầu, kêu cô một câu: "Nguyệt Nguyệt."
"Cái gì?" Lô Nguyệt Nguyệt đang thất thần mà lau sàn, nghe anh gọi mình, sợ hết hồn.
Lăng Thiệu nhìn cô mà nhíu mày , "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có nghĩ gì cả!"die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt không thể cho anh biết mình đang nghĩ cái gì, vội vàng
lắc đầu phủ nhận, sắc mặt từ từ đỏ lên; thật ra thì cô đang suy nghĩ,
mấy ngày trước, Tô Tô nói với cô về cái chuyện kia, việc giữa nam nữ. . . . . .
"Nếu không suy nghĩ gì, tại sao mặt đỏ như vậy?" Lăng Thiệu dùng tăm cắm vào miếng táo, thả vào trong miệng mà nhấm nháp.
"Đâu….đâu có? Nhất định là em mệt mỏi!" Lô Nguyệt Nguyệt cười khan.
"À. . . . . ." Lăng Thiệu sâu xa nói “À" một tiếng, nụ cười càng mở rộng, chờ cô vất vả lau sàn xong,die»ndٿanl«equ»yd«onvội kêu cô tới đây, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."
"Ưmh, xem TV một chút được không?" Lô Nguyệt Nguyệt kiếm cớ, cố kéo dài thời gian, cô cảm thấy, cùng anh ngủ chung,die»ndٿanl«equ»yd«onkhông tốt lắm! Mặc dù bọn họ đã từng ngủ chung. . . . . .
"Không được, anh thấy em rất mệt. . . . . ." Lăng Thiệu cười cười, nhìn mặt Lô Nguyệt Nguyệt, vừa cười he he nói:die»ndٿanl«equ»yd«on"Muốn xem tivi cũng được, trong phòng cũng có TV, chúng ta nằm xem, càng thoải mái hơn."
"Ưmh. . . . . ."
"Chẳng lẽ em có việc chưa làm xong?"
"Hình như….Hình như không có. . . . . ."
Lăng Thiệu nằm trên giường vừa lớn vừa mềm, Lô Nguyệt Nguyệt cẩn thận từng
li từng tí ngồi lên, cảm thấy rất thoải mái; Lăng Thiệu nằm trên giường, nhìn cô đang do dự, vẫy vẫy tay với cô,die»ndٿanl«equ»yd«on"Nằm đi!"
"Ưmh. . . . . . Em có thể trải chăn, ngủ dưới đất ."
"Chẳng lẽ em ở ghét bỏ anh?" Sắc mặt Lăng Thiệu trở nên không tốt.
"Không có, không có!" Lô Nguyệt Nguyệt vội lắc đầu, dưới ánh mắt uy hiếp của anh , cô chậm rãi nằm xuống mép giường.
Hình như Lăng Thiệu không hài lòng khi Lô Nguyệt Nguyệt cẩn thận như vậy,
nhưng không tức giận, để mấy cái đệm sau lưng của hai người,die»ndٿanl«equ»yd«on"Chúng ta xem TV chút đi."
Lăng Thiệu ấn điều khiển ti vi, cùng xem ti vi với Lô Nguyệt Nguyệt, TV đang chiếu một bộ phim tình cảm lâm li bi đát,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt xem mà rơi nước mắt, điều này làm cho Lăng Thiệu cảm thấy khó chịu, quyết định tắt ti vi.( 3T: hơ hơ………dạo này taz buôn máy chém
a!!!!)
Lô Nguyệt Nguyệt cầm khăn giấy (lau nước mắt), "Anh làm gì vậy?"
"Nó làm cho em khóc." Lăng Thiệu đúng tình hợp lí nói xong, ném điều khiển ti vi sang một bên,die»ndٿanl«equ»yd«onanh thích nụ cười của cô nhất, nụ cười của cô làm cho anh cảm thấy an tâm, cho nên không được để cho cô khóc.
TV xem không được, anh đè cô xuống, "Nguyệt Nguyệt, anh kể chuyện cười cho em nghe, em phải cười cho anh."
"Được."
Lăng Thiệu vơ vét mấy chuyện cười từ trong đầu, Lô Nguyệt Nguyệt nghe xong,
sững sờ nhìn anh, ôm thân thể đang run lẩy bẩy của mình.
"Sao vậy?" Lăng Thiệu không hiểu.
"Lạnh quá."
Lăng Thiệu bật cười, nhéo mặt của cô, "Em dám nói truyện cười của anh không vui?"
"Ưmh, không phải vậy. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu, xoay đầu qua một bên rồi len lén cười.
Lăng Thiệu ảo não, đây là lần đầu tiên anh kể chuyện cười, nhưng cô không cười! Vì vậy, anh giở trò với côdie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . .Cù lét!
Lô Nguyệt Nguyệt sao mà chịu được? Vừa cười, vừa khóc, "Không...không nên. . . . . ."
Lăng Thiệu rất ít nói chuyện với người khác, cũng rất ít làm chuyện như thế này, nhưng lúc này,die»ndٿanl«equ»yd«onanh cảm thấy thỏa mãn, cù lét cô, bắt nạt cô, trong lòng có một thứ bắt đầu nảy sinh.
Lô Nguyệt Nguyệt nằm ở bên giường, nhưng quằn quại (bị nh