
ống.
"Cho nên. . . . . . Anh thả em đi đi!" Lô Nguyệt Nguyệt suýt chút nữa thì
khóc lên, run lẩy bẩy nói ra câu ăn ở hai lòng này. (3T: Là lời nói
không giống như suy nghĩ, mong muốn)
"Em nằm mơ đi!" Anh tức giận cắn răng nghiến lợi.
"Lăng Thiệu, em không thể ích kỷ như vậy!die»ndٿanl«equ»yd«onAnh ở cùng với em, mẹ anh sẽ đau lòng, mà có lẽ mẹ em sẽ đau lòng hơn!"die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt không dám nghĩ đến hậu quả, sợ đến mức phải nhắm mắt lại, nước mắt rốt cuộc chảy xuống, trong lòng của cô rất khổ sở! Nếu như lần này cô rời đi, bọn họ về sau sẽ không gặp mặt?
"Chính là vì những nguyên nhân này,die»ndٿanl«equ»yd«oncho nên em tính buông tha anh sao?" Trên mặt Lăng Thiệu mang theo một loại
cuồng nộ (phẩn nộ điên cuồng), đột nhiên anh dùng sức, đè cô xuống
giường, cả người cũng đè lên, mặt đối mặt, "Lô Nguyệt Nguyệt, em thích
hành hạ anh như vậy sao?die»ndٿanl«equ»yd«onHành hạ anh như thế, chơi rất vui đúng không?"
"Lăng, Lăng Thiệu, anh đừng như vậy. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết nên làm sao mới phải,die»ndٿanl«equ»yd«ontrong lòng của cô, Lăng Thiệu rất suy yếu, huống chi, lúc này sắc mặt của
anh, so với trước kia, tái nhợt hơn rất nhiều, cô sợ mình không cẩn thận mà đẩy ngã anh xuống giường.
Lăng Thiệu chưa làm cho cô có nhiều cố kỵ như vậy, anh sắp nổi điên, anh thích người con gái này,die»ndٿanl«equ»yd«oncô lại dễ dàng đẩy anh cho người khác, vì lý do như vậy, mà đem anh tặng
cho người khác! Anh không có biện pháp tiếp nhận sự thật này.
Anh cúi đầu hôn cô, nặng nề hôn cô, "Nguyệt Nguyệt, nói em yêu anh, nói em sẽ không rời khỏi anh. . . . . ."die»ndٿanl«equ»yd«onAnh hàm hồ nỉ non một câu, Lô Nguyệt Nguyệt không nói gì, động tác của anh càng thêm càn rỡ, hình như là muốn thổ lộ sự bất mãn.
Em yêu anh,die»ndٿanl«equ»yd«onem sẽ không rời khỏi anh! Trong lòng Lô Nguyệt Nguyệt nói, nhưng cô không
dám nói ra khỏi miệng, cô sợ một khi mình nói ra, sẽ không có cách nào
quay đầu lại.
Lăng Thiệu vẫn quyết không tha mà hôn cô, tay bắt
đầu cởi dây lưng trên quần bò của cô , Lô Nguyệt Nguyệt có chút sợ, cầm
lấy tay anh,die»ndٿanl«equ»yd«on"Đừng! Lăng Thiệu…… Không cần. . . . . . Không cần cái bộ dáng này. . . . . ."
Lăng Thiệu như không nghe được lời của cô, "Em không ở lại, anh có biện pháp để cho em ở lại! Anh muốn em không đi nơi nào được!"die»ndٿanl«equ»yd«onTrong mắt của anh mang theo sự từ chối, Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu giãy giụa,
nhưng vô dụng, cô chưa bao giờ biết, sức lực của Lăng Thiệu có thể lớn
như vậy!
Lăng Thiệu đã điên rồi! Vì yêu mà điên rồidie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . . Anh không thèm nghe câu trả lời của cô, anh đang trong tuyệt
vọng, cái gì cũng không nghe được, cho nên anh cũng muốn kéo cô, kéo cô
vào trong sự tuyệt vọng của mình.
Anh cởi quần cô ra, ném sang một bên, hạ thân trên thân thể của cô bị phơi bày, vuốt ve chỗ kín của cô, đôi tay cách áo,die»ndٿanl«equ»yd«onxoa bộ ngực mềm mại; Lô Nguyệt Nguyệt khóc thút thít, không dám đánh anh, không dám ngăn cản anh,die»ndٿanl«equ»yd«onđôi tay nắm thật chặt drap trải giường, chịu đựng nỗi sợ hãi của mình.
"Lăng Thiệu, anh không cần như vậy. . . . . . Em rất sợ. . . . . ."
"Anh cũng rất sợ, anh sợ hãi hơn em rất nhiều!" Lăng Thiệu nhanh chóng cởi
quần dài của mình, đột nhiên đem thân thể của mình đè một cái, để cho
mình cứng rắn vùi sâu vào trong cơ thể cô.
Khúc dạo đầu chưa đủ,die»ndٿanl«equ»yd«oncơ thể chưa ướt đẫm hoàn toàn, Lô Nguyệt Nguyệt đau đến khóc ra thành
tiếng, cũng nhịn không được nữa, dùng đôi tay đánh bả vai Lăng Thiệu,
"Tại sao anh ép em? Không phải là em không yêu anh, là sự thật ép buộc
không cho em yêu anh! Ô ô. . . . . . Lăng Thiệu,die»ndٿanl«equ»yd«onanh thật đáng ghét, thật đáng ghét! Em không để ý tới anh nữa. . . . . ."
Dù sao Lô Nguyệt Nguyệt chỉ là một đứa bé, lúc này đau đớn khó nhịn, như đứa bé kêu khóc, lúc đầu Lăng Thiệu mềm lòng,die»ndٿanl«equ»yd«onmuốn lui ra ngoài thương tiếc cô; nhưng nghe được điều làm anh lo sợ, thân
thể chìm nửa phần, đem lấy chính mình vào địa phương nhỏ hẹp của cô.
Thật ra thì anh cũng khó chịu,die»ndٿanl«equ»yd«on nhưng anh muốn cô đau cùng anh! Anh dùng lực đâm chọc vào trong cơ thể
cô, cũng không suy đoán cảm thụ của cô, trong mơ mơ màng màng làm nhanh
như đến đỉnh điểm, đồng thời, thể lực của anh cũng đã đạt tới cực hạn,die»ndٿanl«equ»yd«onanh nằm ở trên người của cô, cả người muốn hôn mê, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta cùng nhau xuống Địa ngục đi. . . . . ."(3T: *cầm đá* đọc đoạn này muốn
ném đá LT >.<)
Lô Nguyệt Nguyệt cũng đau đến nói không ra
lời, mặc dù cũng không có khoái cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút
ngọt, không đỡ được sự mệt mỏi, người cũng mơ mơ màng màng ngủ. . . . . .
Ngủ thẳng một nửa, trong mơ mơ màng màng, cảm giác có người hôn trán mình, đang vuốt ve mình, nhưng cô không dám mở mắt ra,die»ndٿanl«equ»yd«oncũng không muốn mở mắt ra, cô không muốn đối mặt với chuyện này.
Lăng Thiệu ngất một lát, mở mắt thì thấy mình gối đầu lên gò má của Nguyệt Nguyệt, anh ngẩng đầu lên,die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn màu đỏ trên m