
Đây! Bloody Mary của chị.”
Mất mặt, mất mặt muốn
chết, tên ngu ngốc này! Nhân Nhân mặt phi đỏ, nghe Cảnh Chi Giới ngạc
nhiên nói: “Nhìn không ra em sức ăn lớn như vậy?”
“Không phải ——” Nhân Nhân đem đồ ăn thơm ngào ngạt đẩy ra, đem con dao nhỏ để lại vào
đĩa, dùng âm thanh dương dương lại ngọt ngào chậm rãi nói: “Kỳ thật, em
một chút cũng không đói bụng. . . . . .” Lại làm ra vẻ nói: “Ai, em kỳ
thật ăn không vô a. . . . . .” Đột nhiên nắm chặt cái dĩa, yếu ớt nghe
Hà Phi kinh hô ——
“Không đói bụng?” Hà Phi hấp một ngụm sâm panh. “Chị không phải cả ngày chưa ăn sao? Đây, gà quê chiên bơ, thịt dê hun
khói, hai phần kem siêu cấp chị gọi đều đến đây, mau ăn! Tranh thủ lúc
còn nóng a!”
Mồ hôi lạnh rơi xuống hai má Nhân Nhân, ai tới cho
nàng mượn nàng bả đao chém chết tên ngu ngốc này! Nhân Nhân yếu ớt cười
xấu hổ. “Ha ha a. . . . . .” Nghiến răng nghiến lợi đối Hà Phi ngốc
trừng mắt nói: “Em, thực, yêu, nói, giỡn, nha. . . . . .”
Cảnh
Chi Giới hướng nàng nháy mắt mấy cái cũng cười. “Nguyên lai em đói bụng
một ngày, anh đây không quấy rầy nữa, nhanh ăn đi!” Xoay người bước đi.
Ô. . . . . . Hình tượng của ta, hình tượng của ta a!
Hắn vừa đi, Nhân Nhân cúi người đem dao cắt bít tết đâm xuống miếng thịt của Hà Phi, hung ác trừng nàng.
“Ngu ngốc. . . . . .” Nghiến răng nghiến lợi. “Ta thật muốn chém chết ngươi.”
Hà Phi trợn mắt nhìn kia dao găm cắm ở trên miếng thịt bò, vẫn còn chưa
hiểu tình huống, giơ tay hỏi nàng: “Thích bít tết của em? Chúng ta đây
trao đổi, em ăn thịt dê hun khói cũng được.”
Oanh! Núi lửa bùng nổ.
Úy Nhân Nhân phát điên, biến thân sư tử, túm lấy Hà Phi rống: “Ngươi này siêu cấp lớn đầu đất, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”
“Úy tiểu thư?” Cảnh Chi Giới quay trở lại, chỉ thấy một màn kinh người này. “Ách. . . . . .”
Shit! Úy Nhân Nhân lập tức tươi cười đầy mặt, rất không tình nguyện ngẩng đầu nhìn lại hắn. “Cái gì. . . . . . Chuyện gì a?” Đáy lòng xấu hổ muốn
chết, lại nghe thấy Hà Phi vẫn còn ngơ ngẩn nói ——”Đây, lấy đi, thịt bò
cho chị.”
Trời muốn diệt ta ——
Úy Nhân Nhân mặt trắng
bệch, xiên miếng thịt bò, miệng run rẩy hỏi Cảnh Chi Giới: “Có. . . . . . Có chuyện gì sao?” Làm cho ta chết đi, không, làm cho Hà Phi chết đi!
“Ách. . . . . .” Cảnh Chi Giới nhìn miếng thịt bò. “À, là như thế này, anh
nghĩ mời em giúp công ty của bọn anh làm kế hoạch một buổi phát biểu.”
Úy Nhân Nhân khóe miệng run rẩy. “Không. . . . . . Không thành vấn đề.”
Hà Phi cầm tay Nhân Nhân vẫn đang xiên miếng thịt bò, lại quay trở lại đĩa của nàng, bắt đầu tiến công thịt dê.
“Chẹp chẹp! Ăn ngon, ăn ngon.” Hoàn toàn ở ngoài tình huống trước mắt.
Cảnh Chi Giới nhíu mày, nhìn Nhân Nhân liếc sâu một cái. “Như vậy, chúng ta lại liên lạc sau.”
Úy Nhân Nhân bị liên tiếp đả kích hãi đến cà lăm. “Đương. . . . . . Đương
nhiên. . . . . . Liên lạc. . . . . . Liên lạc. . . . . .”
“Chúc em dùng cơm ngon miệng.” Hắn mỉm cười rời đi.
Ngon miệng cái rắm! Úy Nhân Nhân thèm ăn toàn bộ biến mất, hình tượng hoàn
mỹ nàng tỉ mỉ bảo trì hoàn toàn bị hủy diệt, nam nhân trong lòng nàng
khẳng định hiểu lầm nàng là một nữ nhân ham ăn lại bạo lực, ô. . . . . . Nàng thật… muốn khóc.
“Phù! Ăn thật no.” Thiên binh số một Ôn Hà Phi thỏa mãn quệt quệt mồm. “Tổ trưởng, đừng ngẩn người, mau ăn. Ngon lắm. . . . . .”
Úy Nhân Nhân mặt trắng bệch, khóc không ra nước mắt. “Hà Phi?”
“Ưm?” Hà Phi ôm bụng, cảm thấy mỹ mãn còn ngáp một cái.
“Ăn no rồi?” Nhân Nhân lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, ăn quá ngon.” Nàng nhếch miệng, cười đến sáng lạn.
Nhân Nhân mặt như đưa đám, cầm lấy túi xách yếu ớt nói: “Chúng ta đi thôi!” Nàng thê thảm thầm nghĩ mau mau biến mất.
Ôn Hà Phi hoàn toàn không biết khổ sở trong lòng tổ trưởng, còn hỏi: “Đi? Nhưng là chị còn chưa ăn a?”
Úy Nhân Nhân rốt cục rít gào: “Đi đi đi, đi mau!” Trở về mới tốt tốt xử lí nàng. Hà Phi sự nghiệp đắc
ý, bạn trai Từ Thiếu Khâm tốt nghiệp trước nàng một khóa lại không trụ
được đến một phần công tác. Thời đại học, hắn từng làm mưa làm gió, làm
cả hội trưởng hội học sinh, làm sao mà biết ra xã hội nhưng lại cao
không với tới thấp không bằng lòng, thường xuyên thích ứng không được.
Lúc này, hắn hẹn gặp Hà Phi, trong nhà hàng ánh đèn chập chờn. Hà Phi mặc
áo len mềm bó sát người màu quýt, tóc đen dày dưới ánh đèn lóe ra lãng
mạn phong tình mê người. Khi bồi bàn đem đồ uống bưng lên thì hắn đang
cắt bít tết cho Hà Phi nói: “Phi à, anh đã quyết định đi du học.” Hắn đã suy nghĩ kỹ.
“Cái gì?!” Hà Phi kinh ngạc ngẩng đầu. “Du học?
Muốn học thì cứ học ở trong nước là được a? Làm gì phải chạy ra nước
ngoài học? Vừa vất vả lại lãng phí tiền.” Nàng nói thẳng một câu, làm
cho Từ Thiếu Khâm nhíu mày.
“Anh cũng không phải là muốn học cái
tiếng nước ngoài gì.Anh là muốn tu học lấy được cái bằng.” Từ Thiếu Khâm uể oải dựa vào ghế dựa, thần sắc kiêu ngạo, khẩu khí tự phụ. “Bố anh
ởSan Franciscođăng kí trường học, anh nghĩ học quản lý ăn uống. Dù sao
Đài Loan không có một chỗ công tác tốt, ông chủ thì thích sai sử người,
ngu chết được, nhân tài vĩ đại như anh thế như