
là người thẳng thắn, khởi xướng nguyên tắc ‘không biết thì
phải hỏi’, à không, là có nghi vấn thì phải lên tiếng, những người khác
cũng cùng bộ dạng mờ mịt, khó hiểu.
“Cái này rất đơn giản, khi một người đã tập thành thói quen, có rất
nhiều chuyện không thể tự chủ được, ví dụ như một người tập thói quen
uống nước trước khi đi ngủ, thời gian vừa đến liền tự đi tìm nước uống,
còn một người khi tập thành thói quen ăn kẹo, khi hắn nhàm chán, miệng
sẽ thèm ăn, sẽ vô thức cầm lấy kẹo ăn, bởi vì… cái này đã trở thành một
bộ phận trong đời sống sinh hoạt của hắn, cho nên mặc kệ người đó có cẩn thận đến đâu cũng sẽ không để ý.” Lâm Tâm Nguyệt phân tích.
“Có lấy được dấu vân tay hay DNA gì không?” Mã Quốc Anh nhàn nhạt nói, nhưng lời nói rất cấp bách.
“Thật tiếc, khi chúng tôi tìm thấy giấy vụn, nó đã bị ô nhiễm, không thể lấy DNA và dấu vân tay được.” Cao Ngạn Bác xòe hai tay, tiếc nuối lắc
đầu.
“Vận may của gã hung thủ này đúng là tốt quá nhỉ.” Mạc Chính Khang châm chọc cảm khái.
“Vậy phải xem vận may của hung thủ tốt hơn hay là chúng ta tốt hơn.” Mã
Quốc Anh hé môi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt kiên định lại tự tin, khiến cho Dương Dật Thăng nhìn đến ngây người.
“Đúng vậy. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, hung thủ không thể may mắn nhiều lần được.” Cao Ngạn Bác đồng ý.
“Ba vụ án mạng đều giống nhau, đều bị hủy dung, hung thủ có thể là kẻ
biến thái không.” Lăng Tâm Di cầm bút, nhớ tới mấy vụ án cưỡng gian rồi
giết, con ngươi co rút, kinh ngạc kêu lên, kết quả bị cả tổ trọng án
khinh bỉ, cho dù tâm lý biến thái thì có cái gì phải kinh ngạc, mặc kệ
hắn biến thái cỡ nào thì cũng phải vô tù ngồi chổm hổm đếm lịch thôi.
“Cách ra tay của hung thủ không giống nhau, nhưng diện mạo của ba nạn
nhân không có điểm tương đồng, bọn họ một là thành phần tri thức cao
cấp, một thiên kim nhà giàu, một nhân viên phục vụ của quán rượu, hoàn
toàn không có quan hệ gì với nhau, vì sao hung thủ chọn bọn họ?” Thẩm
Hùng sờ sờ cằm, nhíu mày nhìn tư liệu của ba người bị hại, phân tích đều đều, Thẩm Hùng ngồi vào ghế tổ trưởng đương nhiên cũng có chút năng
lực, hơn nữa còn là quân tiên phong, Thẩm Hung thu hồi dáng vẻ khổ não,
đắc ý: “Nhưng, chúng tôi tìm được một điểm giống nhau.”
Thẩm Hùng vừa dứt lời, Mã Quốc Anh liền dùng mắt lạnh bắn anh, người
trong tổ trọng án ho khụ khụ, nháy mắt ra dấu, đá chân, Thẩm Hùng bị Mã
Quốc Anh thưởng cho luồng khí lạnh Siberia, run run lên, lập tức tỉnh
táo, cười gượng với Lâm Tâm Nguyệt.
Mã Quốc Anh nhìn chăm chú vào Lâm Tâm Nguyệt, trong đáy mắt mang theo
chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền bị che dấu sau lớp mặt nạ lạnh lùng,
vậy mà vẫn bị Dương Dật Thăng bắt gặp, híp mắt, khó hiểu liếc qua cô và
Lâm Tâm Nguyệt.
“Các ngươi tìm được manh mối gì à.” Cao Ngạn Bác và Lâm Tâm Nguyệt đều không hiểu hành động kỳ quái của bọn họ.
Bọn Thẩm Hùng muốn nói lại thôi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt
thường liếc qua Lâm Tâm Nguyệt, mắt chứa vô vàn lo lắng, bầu không khí
này, ánh mắt này không những khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy quái lạ, nhóm Cao Ngạn Bác cũng ù ù cạc cạc, tầm mắt của Cổ Trạch Sâm không rời khỏi
bà xã mình dù chỉ nửa giây, anh sợ Mã Quốc Anh sẽ nói ra lời gì đó đả
kích vợ mình.
Mã Quốc Anh hít sâu một hơi, đem lời nói ra: “Theo tôi biết được, ba nạn nhân trước đêm bị sát hại đều có tiếp xúc Tổng giám đốc tập đoàn Lâm
thị - Lâm Nhã Nguyệt.”
Mã Quốc Anh nói xong, mọi người trong phòng họp đều im lặng, bầu không
khí vốn câm như hến liền lạnh băng trong phút chốc, bầu không khí nặng
nề khiến người ta không khỏi cảm thấy ngột ngạt.
Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt lo lắng vô cùng. Cổ Trạch Sâm thì càng khỏi phải nói, anh hận
không thể lập tức đứng lên, đi tới ôm Lâm Tâm Nguyệt vào lòng, trong
bụng vô cùng hối hận không ngồi bên cạnh cô, có chút oán giận Mã Quốc
Anh quá thẳng thắn.
*** Còn tiếp *** Edit: Tịch Ngữ
“Ông nội, ông nội bị tai nạn giao thông.” Cả người Lâm Tâm Nguyệt run rẩy, tay cô nắm chặt tay Cổ Trạch Sâm giống như vớ phải khúc gỗ giữa biển rộng mênh mông. Di động mới nghe được một nữa đã nằm dưới đất, nếu không có Cổ Trạch Sâm đỡ, e là cô đã té ngã rồi.
“Tâm Nguyệt, em đừng gấp, hiện giờ ông nội ở bệnh viện nào, chúng ta tới bệnh viện trước rồi tính.” Cổ Trạch Sâm chú ý đến ánh mắt mờ mịt không biết làm sao của Lâm Tâm Nguyệt, anh đau lòng ôm cô vào ngực, tiếp thêm sức mạnh cho cô, để cô từ từ tỉnh táo lại.
“Đúng, đúng, bệnh viện, đi bệnh viện.” Nghe Cổ Trạch Sâm nói, Lâm Tâm Nguyệt hoang mang rối bời thu dọn đồ đặc, nhưng đáy mắt cô vẫn còn khiếp sợ, cô rất sợ, nếu có thể cô tình nguyện cả đời không đến nơi đó, nơi đó cướp đi sức khỏe của ông nội, cướp đi đứa con chưa chào đời của cô, thật sự cô rất sợ, lúc này đây cô không biết mình bị cướp cái gì nữa.
“Tâm Nguyệt đừng sợ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh sẽ cùng em vượt qua.” Cổ Trạch Sâm lo lắng nhìn bà xã mình, dùng giọng nói kiên định mà có lực trấn an lòng dạ rối bời của Lâm Tâm Nguyệt.
“Ừm.” Vành mắt Lâm Tâm Nguyệt đỏ lên,