
sếp Cao mới là người quyết định
có chọn hay không chọn.”Thấy nét mặt rầu rĩ của Lâm Đinh Đinh, Lâm Tâm
Nguyệt biết suy nghĩ của cô ấy: “Em yên tâm, sếp Cao là người công tư
phân minh, tuyệt đối sẽ không vì chuyện em là em gái của chị mà cho em
vào bộ pháp chứng đâu. Vả lại, nếu anh ta cho em vào, nếu như em không
thể đạt được yêu cầu, chị sẽ là người đầu tiên đá em ra khỏi đó. Thôi,
khuya lắm rồi, mau đi ngủ đi.”
“Dạ, em sẽ không để chị thất vọng, em về phòng ngủ đây, chúc chị ngủ ngon!”
Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Lâm Đinh Đinh phấn khởi đi ra ngoài, Lâm Tâm Nguyệt vừa định tắt đèn ngủ thì giai điệu nhẹ nhàng của điện thoại vang lên.
“Alo, Sâm à?”
“Ừ, anh có đánh thức em không?” Cổ Trạch Sâm rất biết quan tâm bạn gái.
“Em chưa ngủ, vừa mới là người chị tri âm xong.” Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy
bên kia truyền đến tiếng ồn ào: “Bây giờ anh đang ở đâu vậy? Sao lại ồn
như vậy?”
“Hiện tại anh đang ở quán bar, bạn anh có chút chuyện, đúng lúc gặp madam Lương và Thẩm Hùng tới tra án.”
Quán bar? Tra án? Không phải là tình huống Cổ Trạch Sâm gặp Lương Tiểu Nhu
trong quán bar, kế đó giúp cô ấy tìm ra sơ hởi Văn Địch luôn nói dối đó
chứ?
Tuy cô tin tưởng bạn trái của mình 100%, nhưng không thể đảm bảo người khác có suy nghĩ gì hay không. Bạn trai cô vừa đẹp trai lại
vừa tài giỏi, cô hiểu rõ hơn ai hết. Cô không hi vọng Lương Tiểu Nhu sẽ
thích Cổ Trạch Sâm giống như trong phim đâu.
“Vậy anh không nên uống nhiều rượu, nhớ về sớm chút nha, ngày mai còn phải đi làm đó.” Đặc biệt là tránh để người ta vừa mắt.
“Ừm, anh biết rồi.” Có bạn gái săn sóc như vậy, Cổ Trạch Sâm cảm thấy rất hạnh phúc.
“Em nhớ anh!” Lâm Tâm Nguyệt mặt không đỏ, hơi thở không rối nói lời buồn nôn.
“Anh cũng vậy.” Trong giọng nói của Cổ Trạch Sâm rõ ràng có chút sung sướng. (Tác giả: Cao Ngạn Bác nói đúng, các người đừng có đem buồn nôn làm
tình thú nữa.)
Cúp điện thoại, Cổ Trạch Sâm phát hiện hai đôi mắt sáng rực phóng tới người mình. Lương Tiểu Nhu là tò mò, tò mò muốn biết người trong điện thoại là ai mà có thể khiến vị bác sĩ pháp y xuất sắc
này dịu dàng đến thế. Thẩm hùng là nhiều chuyện, nhiều chuyện muốn hóng
hớt tin tức trong cuộc đối thoại của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm để
đi bà tám.
Bởi vì vừa nhận được sự giúp đỡ của Cổ Trạch Sâm, nên
Lương Tiểu Nhu nhìn anh với con mắt khác xưa hơn, bắt đầu nhận thức anh, nên mới hiếu kì như vậy.
“Là bạn gái của tôi.” Cổ Trạch Sâm giải thích.
“Bạn gái?” Lương Tiểu Nhu tò mò, bạn gái Cổ Trạch Sâm là thần thánh phương nào.
“Madam, cô không biết à? Bạn gái của bác sĩ Cổ chính là chuyên gia xét nghiệp
cao cấp của bộ pháp chứng Lâm Tâm Nguyệt đó. Hai người bọn họ chính là
Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng ở Tây Cửu Long của chúng ta đấy nhé.” Thẩm
Hùng giành trước Cổ Trạch Sâm giới thiệu, rất sợ người khác không biết
chuyện của Cổ Trạch Sâm.
“À.” Thì ra là cô ấy, khó trách được quý trọng như vậy, Lương Tiểu Nhu có chút suy nghĩ.
Trò chuyện với bạn trai xong, Lâm Tâm Nguyệt liền nằm xuống ngủ.
Sáng hôm sau, Cao Ngạn bác dẫn Lương Tiểu Cương và Lương Tiểu Nhu đi tìm Văn Địch, chuẩn bị bắt Văn Địch, nhưng Lâm Tâm Nguyệt không có đi, sáng sớm cô đến phòng xét nghiệm hóa chất để xét nghiệm mấy viên thuốc trong
phòng của Đàm Lệ Linh, mặt khác cô nhờ Cổ Trạch Sâm làm một thí nghiệm
giùm cô.
Cô đem thuốc đó nghiền thành phấn vụn, trộn lẫn vào
trong nước, lợi dụng máy móc kiểm tra đo lường, kết quả phát hiện trong
thuốc có chứa thành phần Acetaminophen.
Đây đúng là thuốc hạ sốt! Tuy cô biết nội dung trong phim, biết hung thủ là ai nhưng cô không thể nói ra được, chỉ có thể dùng phương pháp này giúp bọn họ, mong rằng
những cố gắng của cô sẽ giúp Tiểu Nhu thiếu đi đừng vòng, mau đem thằng
cha điên khùng Đàm Vĩ Thăng bắt tống vào ngục.
Hiện giờ, Lâm Tâm
Nguyệt đã không còn mơ hồ khoanh tay đứng nhìn như lúc đầu, bởi vì từ
chuyện của Cổ Trạch Dao khiến cô biết được những người bên cạnh cô đều
là người sống sờ sờ chứ không phải nhân vật hư cấu, có tình có đàng
hoàng. Vì thế cô quyết định tham gia vào bộ pháp chứng, quyết định dung
nhập vào bọn họ, quyết định thay đổi số phận của Cổ Trạch Dao, cô sẽ
không dửng dưng làm người ngoài cuộc nữa, trái lại cô sẽ cố gắng thay
đổi bi kịch trong này, cố hết sức giúp đỡ bọn họ.
Cầm bản báo cáo thuốc cảm cúm, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm lập tức đến tổ trọng án
tìm Lương Tiểu Nhu, nhưng không ngờ Cao Ngạn Bác cũng có mặt ở đây.
“Sếp Cao, anh cũng ở đây à? Thật đúng lúc, em có báo cảo muốn cho anh và
madam Lương xem.” Lâm Tâm Nguyệt đem báo cáo đưa cho Cao Ngạn Bác.
Cao Ngạn Bác nghiêm túc đọc báo cáo, sau đó chuyển qua cho Lương Tiểu Nhu còn đang nghi ngờ xem.
“Thuốc hạ sốt kia em tìm được trong phòng Đàm Lệ Linh, em đã xét nghiệm chứng
thực đó là thuốc hạ sốt. Ngoài ra, em đã nhờ Sâm làm một thí nghiệm mô
phỏng rồi.”
Cổ Trạch Sâm tiếp lời Lâm Tâm Nguyệt: “Tôi đã dem
phát sốt cho chuột bạch ăn, sau khi nói chết, tôi phát hiện nhiệt độ gan của nó rất giống nhiệt độ gan của Đàm Lệ Linh.”
“Nói như vậy
chúng ta suy luận Đà