XtGem Forum catalog
Sườn Phi Tội

Sườn Phi Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326253

Bình chọn: 8.00/10/625 lượt.



lớn lên mà ở trong bụng dao động.

- Kia nàng ho ra máu là chuyện gì xảy ra?

Hoàng Phủ Luật vội la lên, nếu quả thực như hắn nói, vậy vì sao lại ho ra máu lợi hại như vậy?

- “ kim tằm ’ này là một loại ký sinh cổ, nếu tố chất thần kinh kí

vào thân thể tâm tình bình thản, nó cũng sẽ bình thản; nhưng nếu kí sinh vào thân thể quá hỉ quá ưu, nó sẽ ở trong cơ thể xao động, tiện đà làm

cho người nó kí sinh nôn ra máu, khí hư.

Đôi mắt Hoàng Phủ Luật trầm xuống, lo lắng nhìn về phía nội thất.

Miêu Cương y giả tiếp tục nói:

- Tuy rằng Nguyệt Vương phi trước mắt không tính là bệnh quá nặng,

nhưng bởi vì cổ trùng này ở trong cơ thể Nguyệt Vương phi đã hơn một

năm, nó đã muốn cùng Nguyệt Vương phi tương sinh tương khắc, cực độ quen thuộc khí huyết của Nguyệt Vương phi. Như vậy đi xuống cũng không phải

chuyện tốt, nếu nó đã ở trong bụng thời gian quá dài, cho dù không quá

lâu, nó cũng sẽ ở trong bụng dao động.

- Vậy có biện pháp nào có thể đem nó lấy ra không?

Hoàng Phủ Luật rống lên, gân xanh trên trán bởi vì vội vàng không thôi nên nổi cả lên. Còn tiếp tục như vậy, Tố Nguyệt sẽ chết.

Miêu Cương y giả thở dài:

- Có thể nói là không có cách nào làm cho cổ trùng này rời đi kí thể

này, huống chi nó cùng Nguyệt Vương phi đã tương sinh tương khắc. . . . . .

- Có thể nói là nói như thế nào, nói cho bổn vương, rốt cuộc có biện pháp nào không đem nó lấy ra?

Hoàng Phủ Luật gầm lên giận dữ, đánh gãy lời nói của Miêu Cương. Con

ngươi hung ác nham hiểm lập tức ánh lên tia lạnh lẽo, hắn gắt gao nhìn

chằm chằm người trước mặt:

- Nhất định phải cứu nàng, bằng không, bổn vương cho đầu ngươi rơi xuống đất!

Miêu Cương y giả nhìn vẻ mặt tức giận của nam nhân tuấn đĩnh trước mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt.

Nam nhân trong truyền thuyết lãnh tàn ở Thân vương phủ quả thật là

không tầm thường nha, không phải tham luyến số lượng tiền thưởng lớn,

hắn cũng không đáng đến mức để đầu mình rơi xuống đất. Quả thật là ứng

với câu kia “Người chết vì tài, chim chết vì mồi”.

Hắn dùng tay áo chà xát mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói:

- Cũng không phải không có cách nào, chính là biện pháp kia. . . . . .

- Nói thẳng phương pháp! – Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật tức giận hơi dịu đi một chút ít.

- Cổ trùng này thích khí huyết người mới sinh ra, chỉ cần nó quen một người có khí huyết khác, là có thể đem dẫn. – Miêu Cương y giả nói thật cẩn thận, phương pháp này chính là bảo hộ cho cái mạng nhỏ rơm rạ của

hắn.

- Làm như thế nào? – Nam nhân trước mặt hắn vẫn lạnh nhạt nói, rõ ràng đã không có tức giận vừa rồi.

Miêu Cương y giả suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chỉ cần có một người khác nguyện ý mỗi ngày lấy máu của chính mình

nuôi nấng nó, đợi cho một đoạn thời gian nó quen khí huyết một người

khác, tự nhiên để cho người kia đem máu ra dẫn nó đến.

- Cần bao lâu?

- Ít nhất nửa năm, hoặc là càng lâu, hơn nữa là mỗi ngày cấp máu cho nó. Huống hồ. . . . . .

- Nói!

- Huống hồ cổ trùng này được nuôi bằng máu mà lớn hơn một chút, khi

đó Nguyệt Vương phi chậm rãi sẽ có cảm giác thống khổ. . . . . . Cho nên nói phương pháp này nhất định có mạo hiểm, nhưng là phương pháp duy

nhất có thể đem cổ trùng lấy ra.

Khuôn mặt Hoàng Phủ Luật bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm, hắn gắt gao

nhìn chằm chằm vị Miêu Cương y giả này, suy tư trong lời nói hắn có thật hay không.

- Nhớ kỹ, máu của người này phải là tự nguyện, bởi vì nó cảm thụ được tâm tình Nguyệt Vương phi, bằng không nó sẽ không lấy máu người kia.

Hơn nữa, Nguyệt Vương phi ngàn vạn lần không thể xúc động, tâm tình nhất định phải bình thản.

Miêu Cương y giả ở trước ánh mắt hắt lạnh lẽo không sợ chết nói một

câu nữa, thứ nhất là thân chức trách của thầy thuốc, thứ hai là nếu xảy

ra sơ xuất gì, hắn không chỉ tiền thưởng lấy không được, hơn nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Đôi mắt Hoàng Phủ Luật nặng nề, sau một lúc lâu, hắn vung tay lên:

- Dẫn hắn đi ra ngoài, trước mắt đừng cho hắn rời khỏi kinh hai tháng, dẫn hắn đến lĩnh thưởng.

- Vâng, Vương gia. – Quản gia y lệnh làm việc, dẫn theo Miêu Cương y giả đi ra ngoài.

Hoàng Phủ Luật đi đến nội thất, một đôi con ngươi một tầng lạnh lẽo

tức khắc nhiễm một tia ôn nhu, hắn nhẹ nhàng đến bên giường nữ tử đang

nằm, nhẹ hô một tiếng:

- Tố Nguyệt. . . . . .

Chiều tà nhuộm đỏ màu sắc trời như màu máu.

Trong kinh đô tất cả cảnh trí đều đắm chìm trong phiến sắc màu đỏ.

Thê lương, sáng lạn, lộ ra vẻ điêu linh.

Trên giường một tố y nữ tử lẳng lặng nằm ở trong lòng nam nhân, một

thân tố y gọn gàng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhiễm màu hồng

hồng, đã nhìn không ra vẻ mặt tái nhợt ban đầu.

Nàng lẳng lặng nhìn dưới chân núi, mi tâm ưu sầu, khóe mắt mang ý cười nhẹ nhàng:

- Tần đại ca, nơi này thật đẹp.

Tố y nam tử ôm sát nàng, thanh âm khàn khàn nói không nên lời:

- Ừ, nơi này trời chiều rất đẹp, có thể cùng Ngọc Thanh ngắm trời chiều thật tốt…

Hắn không có nói thêm gì nữa, mà là ôm chặt thân mình nữ tử, cằm gắt

gao để ở thái dương của nàng, trên phiến trời chiều như màu máu kia lẳng lặng rơi một giọt lệ.

Nữ tử ở tron