
iết nàng thích hoa lê. Hắn vẫn nghĩ
chỉ có Tố Nguyệt mới xứng đáng với loài hoa thanh nhã cao quý kia, không ngờ thân ảnh của nàng dưới mưa hoa lại đi vào tim hắn. Nàng dưới hoa
bay đầy trời, lệ đầy mặt, thật sự làm hắn rung động.
“Vào đi.” Hắn trầm giọng nói.
Tô Ngọc Thanh bình tĩnh nhìn hắn, đến gần một chút, rồi lại dừng lại.
Đó là một cảm giác mãnh liệt khiến người ta khó thở. Mùi xạ hương mê
đắm lòng người trên người hắn chui vào mũi nàng, cặp mắt nóng bỏng giống như muốn thiêu đốt nàng. Khoảng cách quá gần đến mức nàng có thể cảm
nhận rõ ràng hơi thở của hắn. Đây là lần đầu tiên nàng nhận thấy hắn
thực sự là một nam nhân có mị lực, bởi lúc này trong mắt hắn không có
hận ý và lửa giận, chỉ có lửa nóng sâu thẳm khiến nàng xao xuyến.
“Lại đây.” Hắn trầm giọng ra lệnh, trong mắt sâu càng thêm sâu.
Tô Ngọc Thanh nhìn đôi mắt sâu thẳm, bị thanh âm thuần hậu hấp dẫn,
từ từ đến gần hắn. Khi nàng còn cách hắn khoảng ba bước, hắn không kiên
nhẫn bất chợt ôm chặt lấy nàng.
Hoàng Phủ Luật ôm lấy nàng đi về phía giường. Lần này, hắn rất nhẹ
nhàng đặt nàng xuống giường, cởi áo của mình trước, lộ ra vầng ngực tinh tráng, sau đó mới tiến gần về phía nàng.
Tô Ngọc Thanh giữ chặt vạt áo lùi sâu vào trong giường. Nàng vẫn chưa thể quen với sự đụng chạm của hắn.
Nam nhân mặc quần dài đứng ở bên giường, khuôn mặt và bộ ngực để trần lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn nữ tử đầu giường nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi, cả giận nói
“Nếu không phải người hạ độc bổn vương, ngươi nghĩ bổn vương muốn chạm
vào ngươi sao? Nữ nhân chết tiệt!”
Nghiến răng nói từng từ từng từ xong, cơ thể hắn lại ập lên sự khó
chịu. Hắn kéo nữ nhân trên giường lại gần, lạnh lùng nhìn ánh mắt đầy
bất lực của nàng, quát “Nếu đã như vậy, tại sao không đưa cho bổn vương
thuốc giải?”
Tô Ngọc Thanh nhìn hắn thống khổ nói “Ta không có.”
Hoàng Phủ Luật nổi giận, lúc này cơ thể càng lúc càng đau đớn, chỉ
thấy nữ tử trước mắt xinh đẹp kiều diễm, mắt như làn nước dưới thu, thân mình nhỏ nhắn, trắng hồng. Hắn kéo nàng đến, hung hăng hôn lên đôi môi
đỏ mọng của nàng.
Tô Ngọc Thanh bị Hoàng Phủ Luật ôm chặt vào lồng ngực, bị hắn nhiệt
tình cắn cắn mút mút môi nàng, sau đó chuyển tới bên gáy, rồi xương quai xanh…
Nàng quên cả giãy dụa, mê mang chìm đắm trong nụ hôn của hắn, bởi lần này dù hắn vội vàng nhưng cũng rất ôn nhu, không giống lần đó…
Cho đến lúc nam nhân đã tháo sạch quần áo trên người nàng, nàng mới
giật mình mở bừng đôi mắt đã bị che bởi một tầng sương mù, giữ chặt bàn
tay đang di chuyển trên người nàng.
Đôi mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm nàng, trên trán rơi xuống một giọt
mồ hôi lạnh, hắn nói giọng khàn khàn “Ngươi đã không còn đường lui.”
Tô Ngọc Thanh run rẩy nhắm mắt lại, mặc hắn châm lửa trên người nàng…
Tiếng thở gấp và những tiếng rên nhẹ tràn ngập phòng tới tận bình minh…
Edit by CeCe
Hôm sau, Tô Ngọc Thanh tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường. Thu
Thủy đứng cạnh đang sửa sang lại quần áo của nàng, thấy nàng đã tỉnh thì cười vui vẻ “Ngọc vương phi, người tỉnh rồi sao? Nô tỳ mặc quần áo giúp người.”
Nàng lấy quần áo sạch sẽ giúp Tô Ngọc Thanh mặc vào, lại thấy gáy
Ngọc Thanh đầy dấu hôn hồng hồng, la hoảng lên “Ngọc Vương phi, người bị kiến cắn sao? Nhiều nốt cắn quá, nô tỳ đi lấy thuốc ngay…”
Tô Ngọc Thanh khẽ vuốt gáy, cũng không thấy gì khác thường, chỉ cảm
thấy toàn thân đau nhức. Đêm qua nam nhân kia rất tham lam, triền miên
tới sáng sớm mới tha cho nàng, rồi nàng mệt mỏi thiếp đi. Vì vậy nàng đã về Tịch Lạc viên thế nào, nàng cũng không biết. Lẳng lặng nhìn Thu Thủy đang lục lọi tìm thuốc, nàng tự vấn lòng mình… Dường như nàng đã không
còn sợ nam nhân kia đụng chậm, thậm chí còn có chút thích thú…. Sự thay
đổi này khiến nàng thật sự sợ hãi…
Sau đó, Lí mama đi vào cửa, trên tay cầm một bình ngọc tinh xảo.
“Ngọc vương phi, đây là Liên U lộ Vương gia lệnh cho lão tì đưa tới.”
“Ừm, mama để trên bàn là được rồi.” Tô Ngọc Thanh nhẹ nâng mắt, chờ câu tiếp theo.
“Vương gia còn nói, lần sau vương phi phải dùng Ngưng Tình Lộ.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày “Vì sao?”
“Vì Ngưng Tình Lộ là mùi hương Nguyệt vương phi thích dùng nhất khi còn sống.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày càng chặt. Thì ra hắn chỉ là đang nhớ chính phi của hắn!
Không hiểu sao trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác mất mát…. Vừa
nãy, làm sao nàng lại có thể vì chuyện của ngày hôm qua mà quên đi tất
cả? Chẳng qua chỉ là một đêm ngắn ngủi mà thôi… Hắn với nàng, chỉ có thù hận. Trái tim nàng chỉ có thể thuộc về sư huynh mà thôi!
Lúc này, Thu Thủy đã đi tới, nói với Lí mama “Gáy Ngọc Vương phi bị con gì cắn, mama thử nhìn xem nên bôi thuốc nào?”
Lí mama nhìn thoáng dấu vết trên cổ Tô Ngọc Thanh, nhẹ nói “Ngọc
vương phi không cần lo lắng, đây không phải vết thương, không cần bôi
thuốc.”
Thu Thủy lại nóng nảy “Nhưng mà vết thương có vẻ rất nghiêm trọng, hơn nữa lại rất nhiều…”
Lão phụ thân nhìn Tô Ngọc Thanh, thản nhiên trả lời “Tối hôm qua Ngọc vương phi tới chỗ Vương gia, vì vậy những dấu vết này lưu lại trên
người là đương nhiên.”
Mặt Tô Ng