
là Thu Nghinh, hiện tại đang phụ trách hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho Vương gia.”
“Nguyệt vương phi?”
Thu Thủy nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tô Ngọc Thanh, cảm giác sự tình có điểm kì quái.
Ngọc vương phi như thế nào mà ngay cả Nguyệt vương phi cũng không nhớ được?
Hơn nữa thời gian gần đây, Ngọc vương phi cũng không hề tra tấn đánh chửi nàng như trước đây…
Hay là tiểu quận chúa đã thực sự làm cho Ngọc vương phi thay đổi tính tình?
Thu Thủy cúi đầu thật cẩn thận đáp “Bẩm Ngọc vương phi, Nguyệt vương phi chính là vương phi mà bốn năm trước vương gia cưới vào cửa chính.”
“Là chính vương phi?” Tô Ngọc Thanh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình. Vương gia này như thế nào lại cưới nhiều thê tử đến như vậy? Vậy nàng chính là sườn vương phi của hắn. Haizz, nam nhân này đúng là không thể chấp nhận được! *Cái từ “chính” và từ “sườn” này đại loại như là vợ cả và vợ lẽ đó ^^*
Cuối cùng, nàng mới đột nhiên nghĩ đến một cái tên. Vân La? Vân La quận chúa ? Chính là tên của Tiểu Ngọc Nhi sao? Tên vương gia này cũng thật là, nói như thế nào nàng hiện tại vẫn là mẹ của Tiểu Ngọc Nhi, hắn lại không thương lượng chút nào tự tiện đặt tên cho nó như vậy, quả thực là đáng giận!
Edit by CeCe
Đôi mắt long lanh như mặt nước mùa thu, hàng lông mày dài thanh mảnh, môi hồng anh đào, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, gáy ngọc trắng nõn tinh tế, một thân lụa tím mềm mại, mái tóc dài thả buông tùy ý khiến cho Tô Ngọc Thanh càng thêm vẻ xinh đẹp thoát tục…
Tô Ngọc Thanh vừa lòng nhìn nữ tử trong gương, đây mới chính là nàng! Những kiểu tóc phức tạp và những bộ trang phục lộng lẫy cứng nhắc đều bị nàng vứt bỏ sang một bên. Đơn giản, thản nhiên, tùy tính,… nàng thích như thế.
“Ngọc vương phi, mặc như vậy liệu có được không ạ? Hôm nay Hoàng thượng và thái hậu đều thân chinh giá lâm tới vương phủ, Vương gia nói người phải mặc hoàng thất kì phục.” Thu Thủy ôm quần áo bị Tô Ngọc Thanh ném xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn nhìn nữ tử trước gương. Tuy nói bộ dáng Ngọc vương phi xinh đẹp thoát tục tuyệt trần, nhưng trong trường hợp hôm nay có vẻ có chút tùy hứng.
“Thu Thủy, như thế này rất thoải mái, ngươi có biết không? Ta ở núi Ngọc Phong đều mặc như vậy. Phụ thân và sư huynh cũng chưa từng chê trách ta một câu. Chỉ cần ta thích, ta không để ý người khác thấy thế nào…” Hơn nữa, nàng cũng không tính toán ở lâu dài tại vương phủ.
“Nhưng mà Vương gia…”
“Ta không để ý Vương gia nói thế nào… Thôi, chúng ta đi thôi, cũng không còn sớm nữa.”
Thu Thủy vội vàng thu dọn quần áo, bế Tiểu Ngọc Nhi đang ngủ say, theo Tô Ngọc Thanh vào tiền sảnh.
Tiền sảnh tràn ngập không khí vui mừng. Đèn lồng đỏ treo cao, chung quanh lại giăng đèn kết hoa lộng lẫy, khách khứa cũng đến chật cứng.
Trong đám người, Hoàng Phủ Luật cao lớn tuấn đĩnh, vẻ mặt lạnh lùng bưng rượu hướng Tiêu Như Tự, chỉ thấy vị Tiêu tể tướng quyền cao chức trọng kia hôm nay vô cùng đắc ý vênh váo.
“Hảo hiền tế *là con rể ngoan đó, nhưng ta thấy thời cổ đại mà edit như vậy cứ kì kì nên quyết định để nguyên như vậy * của ta, hôm nay lão phu rất vui, lão phu đã có thêm một đứa cháu ngoại, ngươi và Ngọc Khanh lại có thêm một tiểu bảo bối….”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật càng lúc càng trở nên khó coi. Nếu có thể lựa chọn, hắn nhất định không bao giờ muốn có bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Tiêu! Hiện tại hắn nhẫn nhịn như vậy, hết thảy chỉ vì mẫu hậu!
Đôi mắt lạnh lẽo vẫn nhìn Tiêu Như Tự thao thao bất tuyệt, khuôn mặt tuấn tú đen lại, đôi mắt hẹp dài thâm thúy hơi nheo — chờ coi, Tiêu Ngọc Khanh nợ hắn, hắn nhất định bắt nàng trả gấp 10 lần!
Tô Ngọc Thanh đi đến tiền sảnh, đập vào mắt đầu tiên chính là nam nhân đáng giận đến cực điểm đó! Hắn mặc chiếc áo bào của hoàng thất đẹp đẽ quý giá, đứng trong đám đông lại càng thêm vẻ khí vũ hiên ngang. Vẻ tiêu sái kia làm lòng nàng không ngừng xao động… Nam nhân này được trời phái xuống làm khắc tinh của nàng sao? Ngay cả khi hắn quay đầu liếc mắt nhìn nàng cũng làm tim nàng đột nhiên đập chậm lại.
Cái liếc mắt kia rất nhanh như phù dung sớm nở tối tàn, nàng còn không kịp bắt lấy đã bị lão nhân bên người Hoàng Phủ Luật chạy tới quấy rầy.
“Hảo nữ nhi, mau đưa ngoại tôn của ta tới cho lão phu nhìn một cái.”
Tô Ngọc Thanh đối với lão nhân có vẻ chức quyền kia phản cảm đến cực điểm, hơn nữa hắn còn bước về phía trước cầm chặt tay nàng! Hắn chính là phụ thân của chủ nhân thân thể này? Thật sự làm nàng khó chịu!
Nhịn xuống phản cảm trong lòng, nàng quyết định giả vờ “Nữ nhi cho cha gặp cháu ngoại”. Nói xong tiếp nhận Tiểu Ngọc Nhi đã tỉnh lại từ Thu Thủy, đưa tới trong tay Tiêu thừa tướng.
Nào biết, Tiểu Ngọc Nhi vừa nằm trong lòng Tiêu thừa tướng, lập tức khóc lớn lên, khóc rất thê lương.
Tiêu thừa tướng dỗ dành, Tiểu Ngọc Nhi lại càng khóc lớn, rồi dần dần nấc lên nghẹn ngào…
Tô Ngọc Thanh sợ hãi, vội vàng tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Tiêu thừa tướng, cảm giác lòng đau xót như bị tiếng khóc kia nghiền nát. Có lẽ đây chính là tình cảm mẫu tử.
Tiểu Ngọc Nhi được Ngọc Thanh ôm ấp quả nhiên ngừng khóc, cặp mắt to đầy nước chăm chú nh