Ring ring
Sửu Nữ Dã Khuynh Thành

Sửu Nữ Dã Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322583

Bình chọn: 10.00/10/258 lượt.

tay, tinh mỹ mà tinh xảo, mỗi sợi dây đàn đều như phát ra ánh sáng. Tuy rằng nàng từng nghe qua về sự tồn tại của【phượng vĩ cổ cầm 】nhưng cũng chưa từng có ai được thấy qua.

"Không sai, ta đã bỏ công dò la nhiều năm, đúng là đàn tốt khó tìm."

"Cây đàn này trân quý như vậy, ta không thể nhận." Tần Minh Nguyệt hai tay nâng cầm, đặt vào tay trả lại cho Tư Mã Phong.

"Cầm dù tốt, nhưng tri âm khó tìm. Bây giờ ta tặng cây đàn này cho nàng chẳng phải là đã giúp nó tìm được tri âm tri kỷ rồi sao?" Tư Mã Phong đem cây đàn đặt trả vào tay Tần Minh Nguyệt.

"Nhưng, ta ---"

"Yên tâm, ta chỉ cảm thấy nàng là người thích hợp sở hữu cây đàn này, ngoài ra không có ý gì khác."

"Vương tử hiểu làm rồi, ta không phải có ý này." Không thể tưởng tượng được cây đàn hiếm có nay lại đang nằm trong tay nàng, Tần Minh Nguyệt nhìn cây đàn cổ tựa như nàng đã nghe được giai điệu đẹp nhất thế gian.

"Không biết liệu vương phi có thể dùng cây đàn cổ này gảy một khúc nhạc?"

"Vậy Minh Nguyệt xin thất lễ." Tần Minh Nguyệt đem cầm đặt lên ghế, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh. Những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, giờ phút này nàng gác lại hết thảy, cầm hay sẽ có người tốt gảy, nếu người gảy chất chứa tạp niệm há chẳng phải là làm nhục cây đàn tuyệt thế này sao.

Tưng tưng tưng. . . tưng tưng tưng. . . .

Chỉ mới chạm nhẹ, tiếng đàn tuyệt mỹ phảng phất tựa tiên khúc dập dìu vang lên.

Tưng tưng tưng. . . tưng tưng tưng. . . .

Quả nhiên là hảo cầm, chỉ cần gảy nhẹ, cũng đã phát ra giai điệu khuấy động tâm hồn.



Trong lòng thiếp, một đóa hoa nhỏ đương lớn

Thực lòng yêu mến chẳng ai hay

Cỏ dại kia đã phủ khắp triền núi

Cô phương tự thưởng, thật đau lòng

Bông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gió

Mong lắm một bàn tay dịu dàng

Có thể an ủi những tổn thương trong lòng thiếp

Bông hoa nhỏ lay động giữa chốn hồng trần

Bông hoa nhỏ khẽ đung đưa theo gió

Nếu chàng ngửi thấy hương hoa nồng nàn

Xin đừng hỏi thiếp bông hoa ấy thắm đỏ vì ai

Có yêu mới hiểu được tình, có say mới biết rượu nồng vì đâu

Hoa nở, hoa tàn rồi cũng là hư không

Duyện phận tựa làn gió xuân không ngừng luân chuyển, đến rồi lại đi

Nữ nhân như hoa, hoa tự mộng[1'>

...

Tư Mã Phong dần nhắm mắt, anh say mê thưởng thức giai điệu cùng tiếng ca huyền diệu, tuy chỉ một khúc cầm nhưng cũng đủ khiến ta không thể nào quên, giai điệu vẫn như quanh quẩn ôm ấp lấy lòng người.

Dù khi đàn nàng đã cố rũ bỏ mọi chuyện, nhưng khi tiếng đàn cất lên, bất tri bất giác hai hàng lệ lăn dài trên má.

"Đừng nhúc nhích." Tư Mã Phong lấy chiếc khăn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tần Minh Nguyệt.

Đúng là tuyệt thế dung nhân, lê hoa đái vũ[2'> khiến người ta vừa yêu thương, vừa đau lòng, lại khiến lòng người rung động. Nếu có thể, anh muốn cả đời này ôm nàng vào lòng, bảo vệ nàng, yêu nàng, không để nàng rơi thêm một giọt lệ.

"Để vương tử chê cười rồi, ta tự làm được." Tần Minh Nguyệt nhận lấy chiếc khăn tay, nhẹ lau khô những giọt nước mắt. Nàng thật không ngờ bản thân lại có thể rơi lệ trước mặt một nam nhân không mấy thân quen, những tưởng bản thân rất giỏi che giấu, bản thân thật kiên cường, nào ngờ lại gục ngã trước giai điệu ưu thương, ca âm đẹp đẽ này.

"Muốn khóc thì khóc đi, miễn cưỡng bản thân thật sự mệt mỏi lắm." Tư Mã Phong quặn lòng nhìn cô gái trước mặt, nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không để nàng thương tâm, sẽ không để nàng rơi một giọt nước mắt.

"Ta không sao, chỉ là tức cảnh sinh tình, không nhịn được liền ---" Tần Minh Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười.

"Ta không phải Hách Liên Vũ, nàng không cần ở trước mặt ta làm bộ kiên cường." Tư Mã Phong kéo Tần Minh Nguyệt lại, dịu dàng ôm nàng vào lòng. "Nàng muốn khóc thì cứ khóc đi."

Thật sự có thể sao? Không ngờ người đàn ông này cư nhiên lại nhìn thấu trái tim nàng, nhìn thấu mặt nạ kiên cường nàng đang mang. "Cám ơn ngài, ta thật sự không sao." Tần Minh Nguyệt định đẩy Tư Mã Phong ra.

"Nếu thực sự không sao, nàng sẽ không phải đè nén cảm xúc của mình như vậy. Nếu thực sự không sao, nàng cần gì phải miễn cưỡng cười vui?" Tư Mã Phong gắt gao ôm lấy Tần Minh Nguyệt, khiến mặt nàng vùi vào ngực anh.

Tâm nàng thực sự bị nam nhân này nhìn thấu, điều mà ngay cả Hách Liên Vũ cũng không chú ý đến, nam nhân này lại thực để tâm. Chẳng lẽ đây là đang an ủi nàng sao? Những tưởng rằng nàng đủ kiên cường, không ngờ tấm màng kiên cường mong manh ấy đã bị đối phương đâm thủng, hóa ra nội tâm nàng thật yếu đuối.

"Nữ nhân lúc cần trút bỏ thì hãy trút bỏ, đừng giấu kín mọi chuyện trong lòng, bằng không sẽ sinh bệnh đấy. Mấy ngày nay thấy nàng buồn bực không vui lòng ta đau lắm, nàng có biết không?" Tư Mã Phong ôn nhu trìu mến nói.

Lời nói dịu dàng của Tư Mã Phong từng câu từng chữ đánh vào tâm nàng, tựa như muốn mang hết đi những đau xót trong lòng Tần Minh Nguyệt, khiến một cô gái dũng khí đầy mìnnh như nàng xúc động không thôi.

Tư Mã Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tần Minh Nguyệt, động tác nhỏ ấy thôi cũng tác động đến tâm nàng thật mạnh mẽ. Tư Mã Phong khiến nàng có cảm giác thật an tâm, giống như được mẫu thân vỗ về, dỗ dành