
ăn no à? Giọng bé quá!" Nàng cười đùa một tiếng, con mắt chăm chú nhìn Phương Triệt ở cửa, nghi ngờ trong lòng, hình như có ba người cùng đi, còn có một nam sinh quen mắt ban nãy lại không thấy đâu nữa. Thật ra Tần Vân Chí vẫn đứng cạnh Phương Triệt, nhưng vị trí hắn đứng lại cạnh cửa, lạc vào điểm mù của Tiết Bội Bội. Sắc mặt Tần Mạt trầm tĩnh, vẻ mặt không đổi, nàng thoáng giơ tay lên, không nhanh không chậm nói: "Hôm trước chuyện cô làm ở quán Internet vừa vặn bị camera bên cạnh thu lại, bản ghi hình vẫn còn, cô giải thích hay là để tôi công bố với mọi người cảnh thoát y hôm ấy?" Sắc mặt Tiết Bội Bội đại biến, giống như bị một búa tạ nện xuống đầu, trong lòng không thể tin nổi, ngay sau đó liền cảm thấy như trời sập, sau lại cảm thấy đây là không thể. Nàng còn chưa kịp hình thành phản ứng trong đầu, lại nghe cô gái trên bục lạnh giọng quát: "Tần Vân Chí, em đi lên đây hỏi cô ta xem, xem cô ta có dám vu oan cho em lột quần áo của mình trước mặt mọi người không lần thứ hai!” Lời này vừa nói ra, mọi người còn không biết rõ ngọn nguồn, ánh mắt nhìn Tiết Bội Bội, cũng không khỏi khác thường. "Không thể!" Tiết Bội Bội hét lên một tiếng, bỗng đẩy tên ngồi cùng bàn ra, di lên bục giảng, giương nanh múa đánh đến Tần Mạt. Tần Mạt nhét đồ vào trong túi, bước chân về phía sau, tránh tay Tiết Bội Bội ra, mà Tần Vân Chí bên cạnh, duỗi chân ra, liền ngăn cản nàng. Tô Thụy khó khăn lắm phản ứng kịp, lập tức liền quát: "Trở về!" Mắt hắn thấy mình sắp thành vai phụ, còn bị Tần Mạt làm loạn lớp học lên, hắn nói với mọi người bên dưới trước: "Lớp trưởng, kéo Tiết Bội Bội xuống!" Ngay sau đó lại đặt sách lên bàn, cả giận nói với Tần Mạt: "Cô còn ở đây làm gì?" Vài học sinh bên dưới đi lên, cùng dùng giữ lấy Tiết Bội Bội trong sắc mặt đáng sợ, Tần Mạt khẽ mỉm cười, gật gật đầu với Tô Thụy, cùng Tần Vân Chí ra ngoài phòng học. Khi đi đến cửa, Tần Mạt xoay người nói: "Tiết Bội Bội, khi cô vì một chút hư vinh mà đổ tội cho người khác, có nghĩ đến cảm nhận của người bị cô vu oan không, vừa rồi trong tay tôi không có gì, cũng không có bản ghi hình kia, nếu cô không chột dạ, sao phải làm thế?” Động tác giãy dụa của Tiết Bội Bội dừng một chút, mở to mắt lườm Tần Mạt. "Đây là em trai tôi, ai muốn ức hiếp nó, nhất định đừng quên tôi!" Ánh mắt Tần Mạt đảo quanh, nhẹ vòng qua người Tiết Bội Bội, rồi mới từ từ đi ra bên ngoài. Phương Triệt vốn nghiêng người trên khung cửa, giờ đứng thẳng người, liền vỗ vai Tần Vân Chí, cũng quét một vòng học sinh trong lớp, khóe môi mới khẽ nhếch nói: "Đây cũng là em trai tôi." Gương mặt hắn lạnh lùng, dù nhếch môi, ý cười cũng không rõ, lại như báo sănương móng, khiến người ta sợ hãi. Khi đi ra ngoài, Tần Vân Chí còn có cảm giác đi trong mây mù, nó lắc lắc đầu, bỗng hưng phấn nói: "Chị hai, em rất hả giận!" Tần Mạt xoa đầu nó, cười mắng: "Không có tương lai, như vậy mà đã hả giận, chị chỉ giúp em một lần này, về sau lại bị người ức hiếp, tự em phải trả đòn đấy!" Tần Vân Chí ôm đầu, nói thầm: "Dù người khác ức hiếp em, cũng chỉ thỉnh thoảng, chị ức hiếp em lại là thường xuyên..." Tần Mạt liếc xéo nó, Tần Vân Chí ho một tiếng nói: "Chị hai, chị nói cho nó là chị lừa nó làm gì, không nói thì tốt hơn, để nó cả ngày lo lắng đề phòng, không chừng sau đó sẽ chủ động tìm em giải thích, xin em xóa bản ghi đó đi!” Nói xong, nó lại có điểm không cam tâm, gương mặt cũng hiện ra vẻ chán nản. "Đần độn!" Tần Mạt níu lấy ống tay áo của nó bước nhanh đến nhà ăn, "Lúc ấy con bé bị hoảng mới phản ứng kịch liệt như vậy, nếu chị không lớn tiếng dọa người, em cho rằng con bé dễ bị lừa thế sao? Em nhìn dáng vẻ của nó, còn dám dùng cách này đổ oan cho em, em cho rằng nó dễ bị bắt nạt à, chuyển biến tốt là được rồi, nếu không một lát sau con bé phản ứng lại, không chừng lại còn nghĩ ra chiêu số gì đó!" Tần Vân Chí gãi đầu, "A" một tiếng, nói không ra đoạn dưới. Phương Triệt vẫn trầm mặc, lúc này bỗng nói ra một câu, "Quyền của em mà mạnh, nó cũng không dám làm gì em." Tần Vân Chíười hắc hắc, lại tiến đến bên cạnh Phương Triệt nghiên cứu thảo luận học vấn đánh nhau với hắn. Tần Mạt: "..." Nàng rất muốn cho Phương Triệt một câu "Đầu óc đơn giản tứ chi phát triển", nhưng tên tứ chi phát triển này lại có trên đầu vô số quầng sáng công lý, khiến Tần Mạt nhịn lại nhịn, vẫn nén câu này lại. Đi vào nhà ăn Thị Tam lần nữa, Tần Mạt thổn thức không thôi: "Nghĩ năm đó…" "Phì!" Tần Vân Chí phun ra một miếng khoai tây, bụng có hơi đau, "Chị hai, chị chưa có già, còn nữa, lời khôi hài như thế, xin chị đừng có nói lúc ăn cơm, được không?" "Thật ra thì," Phương Triệt bỗng đưa đũa, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Anh cũng muốn nói nhớ năm đó." Tần Vân Chí: "..." "Từ ngày đầu tiên lên cấp ba, chị đã nghĩ chờ mình lên đại học về sau, nhất định phải về nhà ăn này ăn cơm một lần.” Tần Mạt rất nghiêm túc giải thích, "Chị muốn ở trạng thái không còn áp lực thi cử và biển đề nói những lời này…” Nàng thở dài một tiếng, "Ai, nhớ năm đó…" "Ha ha!" Tần Vân Chí cầm đũa gõ lên chén, một tay kia ôm bụng, "Chị hai, chị than rất u oán! Rất giống..." Nó nghẹn câu nói ti