The Soda Pop
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212265

Bình chọn: 10.00/10/1226 lượt.

ích thủy. Lạc bích thủy, đơn độc giữa bích hồ, xung quanh một cảnh thanh lãnh. Sơn Trà khôi phục phong thái sẵn có, tóc mây vấn cao, một thân váy dài màu lục nhạt. Với thái độ trang trọng tới thỉnh Đạm Như khói giúp đỡ, chỉ là nàng không nghĩ đến, đang trên đường đi lại nghe thấy một cuộc trò chuyện. "Này có người dám thỉnh đại sư tỷ ra ân mư sao?" "Nàng nhất định không thể thành công, đại sư tỷ hơn mười năm trước chưa từng gặp người ngoài." "Ai, đại sư tỷ trước kia thật ôn hòa nhu thuận, chỉ là mười năm gần đây lại càng ngày càng lạnh đạm. Nàng hiện tại thậm chí quy định Lạc bích thủy phạm vi trăm dặm nội bất xuất, ngoại bất nhập. Hiện tuy nàng chỉ định người ngoài tiến vào, thế nhưng trước tình hình như vậy, Sơn Trà không thể mời được đại sư tỷ rời núi." "Ngươi không thể nói vậy, đại sư tỷ chịu gặp Sơn Trà, có nghĩa là đã bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ. Biết đâu người này lại là ngoại lệ, có thể mời được đại sư tỷ!" "Nói thật, ta thấy rất kỳ lạ, đại sư tỷ thế nào lại bằng lòng gặp nàng?" Dù đủ loại đối thoại vang lên bên tai nàng, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay, trên tay là quang cầu bên trong đầy nước, đang theo lòng bàn tay thấm vào thân thể nàng. Đây chính là bích tâm tinh linh, cũng chính là một phần thân thể nàng. Ánh đèn thủy tinh phía trước như hờ hững, Sơn Trà xoay người, hướng người phía cửa khắc hoa bước đến. Đạm Như đang ở phía sau cánh cửa kia chờ nàng.

Nhị: Ước nguyện Ánh mặt trời cùng ánh hồ xanh lục theo cửa sổ trạm hoa tràn vào, bên cửa sổ là thiếu nữ uyển chuyển với khuôn mặt hàm xúc, cổ ngọc lấp ló, mọi thứ như từ họa bước ra. Bên cạnh đường nét nhu hòa phảng phất lối vẽ tỉ mỉ mà tinh tế, trên trán là mái tóc chỉnh tề, mái tóc dài hiền thục buông xõa xuống vai, kéo dài đến tận eo. Trang phục nàng mặc tựa hồ như váy dài Thủy Lam, mép váy ẩn hiện Bạch Liên hoa, một thân lả lướt, theo đó là những đường cong như ẩn như hiện. Đầu tiên là ánh mắt ngạc nhiên, hiện lên một tia ôn nhu, bỗng lại đạm bạc, xa cách và sau đó là kiêu ngạo. "Ngươi muốn ta vì ai giải Cửu U minh huyết chi độc?" Thanh âm nàng thanh đạm, phảng phất như là băng dưới vách băng tuyền. Sơn Trà trong lòng kinh diễm cùng bi thương, suy nghĩ phức tạp, sửng sốt trong khoảnh khắc, mới đáp: "Là đồ đề của ta, Hàn Vũ." "Ta có thể cứu hắn, nhưng trước đó ngươi phải trả lời ta ba vấn đề." "Ngươi... Hỏi đi." "Mười năm trước kia, ngươi mang hình dạng như hiện tại?" "Không phải." "Đã từng đi qua." "Ngươi trước kia là nam tử?" Nói đến lời này, Đạm Như rốt cục cũng chậm rãi xoay người, hướng nhìn Sơn Trà. Nàng một thân phục trang mang màu xanh kì lạ, hoa văn nhợt nhạt, làm nổi bật dung nhan khuynh thành, càng làm tăng thêm vài phần mị hoặc. Sơn Trà bị lời nói này làm ngẩn ngơ, nàng mười năm trước kia quả thật là nam tử. Nhưng hôm nay, lại bị vận mệnh trêu cợt biến thành thân nữ nhi mười phần — nhắc đến chuyện này, lại đụng tới vết thương chưa lành trong lòng nàng, khiến nàng không nói nên lời. "Phải..." Nhưng nàng vẫn trả lời, nếu chỉ đáp ba vấn đề trên đã có thể cứu Hàn Vũ, thì sao nàng không dám nói? "Ta sẽ cứu hắn." Đạm Như khe khẽ mỉm cười, như hoa súng chợt mở, trong chốc lát thanh âm như vang tận thiên địa. Sơn Trà chưa nhắc tới thù lao của nàng: "Bích tâm tinh linh", nhưng mục đích đã đạt được. "Cứ như vậy đi" nàng trong lòng tự nói với chính mình, "Sau khi Đạm Như cứu được hắn, ta sẽ giao bích tâm tinh linh cho nàng." Sơn Trà ân oán phân minh, tự nhiên sẽ không quên báo đáp ân tình của Đạm Như. Nhưng chỉ vì một lần sơ sẩy, lại dẫn đến kết cục như ngày hôm nay, nàng lại thập phần h Thời gian càng lâu, hối hận cùng luyến tiếc lại càng nhiều, chỉ có điểm này là Sơn Trà không thể lĩnh ngộ.

Tam: Đo lường "Đại sư tỷ..." "Đại sư tỷ đi bình an..." Dọc theo đường đi, Sơn Trà theo Đạm Như, chỉ đệ tử thấy Diêu Quang các nhao nhao cung kính hướng nàng vấn an, nàng mười năm không rời lạc bích thủy, nhưng uy vọng không mảy may suy giảm. Đạm Như vi cái gì lại đáp ứng rời núi? Nghi vấn này Sơn Trà chỉ có thể để trong lòng mà không có đáp án, nàng cũng không dám nghĩ sâu xa. Việc Đạm Như đáp ứng nàng là một việc ngoài dự đoán, nàng không muốn xảy ra biến cố nào nữa. Cho nên nàng tự an ủi chính mình: "Không quan hệ, chỉ cần Hàn Vũ hồi phục, ta hỏi nàng cũng không muộn." Đạm Như đến mật thất tu hành của chưởng môn Diêu Quang các, nàng dặn Sơn Trà ngoài mật thất chờ nàng. Là đại đệ tử của Diêu Quang các, Đạm Như bế quan đã mười năm, sau khi xuất quan tự nhiên muốn tới thỉnh an các chưởng môn. Sơn Trà tại nội đường Diêu Quang các đứng ngồi không yên, đã rất lâu rồi nàng không có bất an, hoảng hốt như vậy. Nhưng lần này, nàng lại có nhiều dự cảm xấu. Đạo hạnh của người tu hành rất cao, có thể thay đổi mệnh trời, Sơn Trà mới chỉ có năm trăm năm tu luyện, còn chưa tới cái cảnh giới đó, tuy nhiên đối với thiên mệnh cũng có thể có linh cảm. Hiện giờ, linh cảm tố cáo với nàng, chuyện này không thể tuyệt đối thuận lợi như vậy. Trước mắt nàng thậm chí còn mơ hồ hiện lên một mảnh huyết sắc. Một mảnh huyết quang kia, phảng phất như báo cho nàng biết: nhất định c