
ồi xưa anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Có điều càng
xưa lại càng có tác động, ba người chúng mình vốn chỉ tính tạm thời làm ở đây
thôi, nhưng vì vụ kia, kết quả là chúng mình không đi nữa."
"Rất kinh
điển." Tần Mạt thật sự không biết nên nói gì cho phải, thì ra người giữ
chân được ba nàng mỹ nữ không phải Triệu Thành Bích, mà là Tam nhi thần bí kia.
Rất anh dũng, rất cường đại, rất kinh điển.
"Anh ấy vì cứu chúng
mình, bị thương rất nặng..." Giọng nói Bành Đan Đan dần dần trở nên ai
oán, "Nhưng lúc đó chúng mình lại bỏ chạy trước. Sau đó chúng mình xin lỗi
anh ấy, nhưng anh ấy lại không phản ứng gì, chúng mình muốn giúp anh ấy tiền
thuốc thang, anh ấy cũng không cần, mình không hiểu..." Nàng che miệng,
bỗng nhiên chạy ra ngoài.
Tần Mạt đứng tại chỗ, đến
đây hoàn toàn hết biết nói gì luôn.
Cùng là anh hùng cứu mỹ
nhân, nhưng sao lại chênh lệch nhiều như thế này?
Tam nhi người ta cứu ba
mỹ nữ, lập tức liền khóa chặt lòng đối phương, lúc trước Tần đại công tử không
biết đã cứu được bao nhiêu mỹ nữ, kết quả lại là chết đuối ở sông Biện Lương.
Chết đuối chưa đủ, trái ngược lại là, lại còn xuyên qua, từ một công tử vô cùng
phong lưu biến thành một tiểu nha đầu xấu xí.
Chuyện này so với chết
người, không thể so, vốn dĩ không thể so.
Gió lớn thổi lên, bầu
trời dày đặc mây đen.
Cuối ngày hè, nhiệt lượng
bị tích đến cực hạn, thoáng chốc mưa tầm tã rơi xuống!
Tần Mạt bước càng nhanh,
lúc nàng rời khỏi quán trà mây đen mới chỉ che nửa bầu trời, nhưng khi nàng đi
xuống đường phía nam, mưa to đã bắt đầu rơi. Lúc này nàng thật hối hận vì khi
đi lại quên mang dù, mùa hè ở Giang Nam, cơn mưa nói đến là đến, nàng thầm nhủ,
chỉ cần chạy thật nhanh đến dưới bến chờ xe bus trước mặt, tránh mưa tầm mười
phút, cơn mưa ắt sẽ ngừng thôi.
Gió lớn tàn sát bừa bãi,
làm lá rụng bên dường hỗn độn, ứ tung, rác rưởi chưa được quét tán loạn trong
gió, làm người đi đường nhao nhao tránh né.
Ầm ầm!
Sấm sét chân trời mang
theo hàng vạn gót sắt điên cuồng lao đến, mây đen như mực, bỗng một tia chớp
lóe lên như một con rồng lửa uốn lượn nơi chân trời! Trên bầu trời nổ tung, cơn
mưa bắt đầu chuyển sang tuôn ào ạt như cơn giận của trời, như cuốn trôi nhơ bẩn
chốn nhân gian!
Trận mưa rào kèm theo sấm
chớp điên cuồng, mấy tiếng sấm nổ điếc tai, giống như thiên quân vạn mã đang
gầm thét “Đánh! Đánh! Đánh!” chưa từng có từ trước đến nay!
Tần Mạt chạy băng băng,
mưa to và gió quất đã mê hoặc tầm mắt của nàng, mỗi một tiếng ầm ầm vang lên
không giống tiếng sấm thì cũng như là trống trận oanh tạc trong lòng nàng. Đã
bao nhiêu năm rồi, nàng chưa hề thấy một trận mưa như vậy, nhưng nàng từng nghe
tiếng trống trận như thế này, như nhìn thấy một đội quân vậy!
Hồi ức kiếp trước, không
đề cập đến nữa.
Giống như cơn mưa bất
chợt này, người ta có thể cho nó chỉ là một trận mưa bình thường, nhưng lại
không thể ngăn cản sự giận dữ và sức mạnh của nó.
Từng giọt mưa nặng hạt
liên tiếp rơi vào người Tần Mạt, khiến bước chạy của nàng bắt đầu khó khăn. Tần
Mạt cười khổ cũng không cười nổi, khi mây nhuốm đen bầu trời thì nàng cho là về
nhà xong thì mưa mới rơi xuống, tiếng sấm vừa nổi nàng cũng cho là tiếng sấm
bình thường trong cơn mưa rào, nhưng mà ý trời cho đến bây giờ con người nào có
đoán trước được, ít nhất ý sẽ không cho ai chắc chắn điều gì.
Thoạt nhìn, nàng nghĩ chỉ
là một cơn mưa nặng hạt mà thôi, ai nói mưa Giang Nam dịu dàng chứ? Tàn nhẫn vô
tình, sợ rằng càng dịu dàng khi cuồng phong kéo lên mới càng hung hãn.
Trên đường đã bắt đầu
thấm nước mưa, xe hơi cũng rối rít chạy chậm lại, Tần Mạt hổn hển chạy từng
bước từng bước đến dưới trạm xe bus. Đây không phải khu vực trung tâm thành phố
nên đứng dưới tránh mưa cũng chỉ có hai ba người. Cả người Tần Mạt ướt đẫm, cẩn
thận đứng ở góc tối bên cạnh chờ mưa tạnh. Tình trạng của nàng như bây giờ,
thật sự là không dám đến gần người lạ, quả không tự nhiên.
Cách nàng không xa
có một bà mẹ còn trẻ tay nắm đứa con gái năm sáu tuổi đang không ngừng nôn nóng
nhìn xung quanh, ánh mắt của Tần Mạt lướt qua, đoán có lẽ người đó đang chờ xe.
Nhưng mưa ngày càng to, muốn chờ xe chỉ sợ hơi khó.
Tần Mạt vừa ổn định hô
hấp, tầm mắt lại nhìn vào một màn mưa mông lung rồi dần dần không biết đang
nhìn nơi đâu nữa. Có lẽ xuyên qua xuyên qua cơn bão tố này, xuyên qua phía chân
trời kia, càng có lẽ, đã cuốn đến những ngày tháng sau này. Điểm chính yếu ở
chỗ, không phải nàng đang nhìn cái gì, mà là nàng đang nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên tiếng khóc của
bé gái không ngừng vang trong giông tố, Tần Mạt cả kinh, quay đầu, chỉ thấy
người mẹ trẻ tuổi ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt lấy con gái mình, mà đứa bé lại
vùng vẫy, giống như muốn đuổi theo cái gì đó.
Tần Mạt nhăn mày, bé gái
năm sáu tuổi dù không h cũng không đến nỗi trời đang mưa mà lại muốn chạy trong
mưa chứ? Ánh mắt nàng nhìn theo tầm mắt của bé gái nhìn lại trên đường, lại
ngạc nhiên thấy trước trạm xe có một con chó nhỏ đang cố gắng bò lên.
Trong mưa hoàn toàn không
nhìn rõ màu lông của con cún