XtGem Forum catalog
Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328975

Bình chọn: 7.00/10/897 lượt.

ôi trào

trong máu của nàng. Câu dẫn người con gái này, sẽ rất thú vị đây!

"Ai da Tần

Mạt!" Trong giọng nói của Trần Yến San lộ ra kinh ngạc tràn đầy, "Bạn

cùng phòng của chúng ta đây sao? Trời ạ! Thật giống người mẫu! Quá xinh

đẹp!"

Tần Mạt giống như bị giội

gáo nước lạnh vào đầu, trong nháy mắt quay lại hiện thực, hưng phấn cái gì, câu

dẫn cái gì, cảm giác cái gì, trong nháy mắt biến mất sạch trơn!

Cho dù là một người đàn

ông có thói quen trăng hoa, khi nhìn thấy Vương Tử Dục thì phản ứng cũng không

kỳ lạ như Tần Mạt vừa rồi. Nhưng bạn nhỏ Tần Mạt đáng thương của chúng ta, nàng

đã không còn có tư chất của đàn ông nữa rồi, dù có mỹ nhân đặc sắc xuất hiện

trước mặt nàng, nàng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, không làm gì được.

Bên trong một người đàn

ông, kỳ thực tràn ngập lòng ham muốn tiến công, vì thế một công tử quần nhung

chỉ biết ăn uống chơi bời, cũng có lúc hiếu chiến. Dưới tình huống như vậy, lý

trí đạo đức các thứ… dễ dàng bị người ta ném sang một bên. Nhưng con ngườicũng

không phải là sinh vật được tạo thành từ dục vọng và xúc động, nói cách khác,

trải qua hết lên rồi xuống từ kiếp trước tới kiếp này, lý trí Tần Mạt đã đủ

mạnh để khắc chế xúc động.

Cuộc sống của Tần Mạt bây

giờ rất giản dị, vui vẻ, rực rỡ, không nói đến những thứ cực khổ kia, nàng

không hề muốn phá hủy hạnh phúc hiện giờ.

Ví như Tần Vân Đình, ví

như Tần Vân Chí, ví như có đôi khi Tần Mạt không thể nào thích Tần ba, còn có

Tần mẹ rất bình thường. Những thứ đó, tất cả đã được Tần Mạt tiếp nhận rồi, hơn

nữa còn rất quý trọng.

Có một loại độc không thể

chạm vào, một khi đã đụng vào, tương lai sẽ không thể nắm trong tay nữa.

Tần Mạt hít sâu một hơi,

lại xoay người tiếp tục đi lau chiếu.

Trần Yến San nhảy đến

trước mặt Tần Mạt, vừa vươn tay kéo vạt áo của nàng, vừa nghiêng đầu đánh giá

người bạn cùng phòng mới đến.

Phía sau Vương Tử Dục còn

có vài nam sinh đi theo giúp nàng cầm sách vở, chăn màn gối đệm, phần lớn biểu

tình của các nam sinh này vừa khẩn trương lại hưng phấn, dáng vẻ đúng là bị

Vương Tử Dục mê hoặc đến thất điên bát đảo. Bọn họ bên cạnh việc làm nền cho

Vương Tử Dục, bằng mị lực lộ rõ rành rành với cơ số lũy thừa này, cũng kiêm

luôn nhân công khuân vác cho nàng.

Trần Yến San ngoài hiếu

kỳ, còn có cực kỳ hâm mộ. Phong thái và sức quyến rũ của Vương Tử Dục khiến các

nữ sinh này phải ngước nhìn, cũng là lần đầu nàng thấy gái như vậy.

"Cậu là bạn cùng

phòng mới của mình? Cậu tên gì? Mình là Trần Yến San, đây là Tần Mạt, còn đây,

là Khương Phượng." Trần Yến San chỉ chỉ vào cô gái đối diện đang lau khung

giường, là Khương Phượng, nàng đến muộn hơn Trần Yến San một lát, vì gần như là

không có gì nổi bật, cho nên rất dễ bị người ta bỏ qua.

Tần Mạt thật ra thì cũng

thuộc về cái loại không có gì nổi bật này, nhưng khi nàng và Trần Yến San quen

nhau là trường hợp đặc biệt, nên mới khiến Trần Yến San thân thiết với nàng hơn

một chút.

"Vương Tử Dục."

Vương Tử Dục đáp lại rất đơn giản, giọng nói của nàng trầm thấp, giống như là

rượu nguyên chất vang vọng trong chén thủy tinh, khá êm tai.

"Vương tử?"

Trần Yến San che miệng cười không ngừng, nàng nắm góc áo Tần Mạt, "Tần

Mạt, tên bạn ấy thật thú vị nhỉ."

Tần Mạt gật đầu, không

nói tiếp.

Biểu tình Vương Tử Dục

thờ ơ như trước, sau khi nàng trả lời tên xong thì không nói nữa. Chỉ hờ hững

đi vào, dựa lưng vào vách tường trải chiếu, sau đó nhận đồ trong tay các nam

sinh, tự thu dọn.

Nhất thời, cả gian phòng

yên lặng trở lại..

Sau khi ăn tối xong, phòng ngủ của Tần Mạt có tổng cộng bảy nữ sinh vào ở. Trời chạng vạng tối thì cô bé tên Triệu Vũ đến, vóc dáng bậc trung, không quá xinh đẹp, nhưng có vài phần đáng yêu khả ái. Thoạt nhìn thì bình thường, lại là một cô bé đầy sức sổng, có thể khiến người ta có cảm giác khá thân thiết. Khi các ngọn đèn bật sáng trong khu ký túc, các cô bé cũng tụ tập về phòng mình. Tần Mạt sớm đã sớm giặt xong quần áo, lúc này đang ngồi trên giường xem sách giáo khoa mới. Nàng vừa lật sách, vừa ghi tên mình lên mỗi quyển, còn vẽ thêm mấy cành trúc nhỏ làm dấu hiệu. Tần Mạch năm đó được người hiểu chuyện tôn xưng là Hoài Hư cư sĩ, cũng chính vì hắn thích lấy cành trúc làm ấn nhàn chương[30'>. Tuy nhiên, Tần đại công tử thật ra cũng không bị nghi oan đến nửa điểm cái phẩm chất giả tạo của mình. Lấy trúc làm gương, chính là yêu cầu của Tần cha với Tần Mạch. Tần đại công tử năm đó cư xử có phần nông nổi, vì thế lấy cành trúc làm nhàn chương, coi như cũng ra dáng, chặn miệng cha già lắm lời lại. "Phụ thân à, nhi tử năm đó không tốt, giờ cũng chỉ vẽ mấy cành trúc này hoài niệm về phụ thân thôi....” Tần Mạt vẽ xong, trong lòng bỗng đau xót. Dù nàng có nhiều bất mãn với cái nhà cao cửa rộng đó, nhưng đó là nơi hắn” sinh ra và lớn lên. Vinh hoa kiếp trước của nàng, học thức và tính tình của nàng, cũng là hình thành từ ngôi nhà lớn đó. Uống nước phải nhớ nguồn, Tần Mạt tuy bướng bỉnh, nhưng tuyệt không thể vong ân bội nghĩa. Ơn nuôi dưỡng như trời biển, năm đó nàng làm quần nhung, một mặt chỉ biết để